Trước kia, cô vẫn thường xuyên nói với Kiều Minh Húc rằng mình muốn cử hành một hôn lễ trên biển.
Kiều Minh Húc cũng đã đồng ý với cô.
Vì vậy, khi Kiều Minh Húc nghe thấy những lời này, anh cực kỳ không thoải mái.

Vô thức đưa tay kéo Lâm Ngọc lại, nói: “Ngọc Ngọc, đừng tùy hứng như vậy, ba năm sau, anh sế mặc cho em tự quyết định.”
“Kiều Minh Húc, ba năm quá dài, em sợ cuối cùng sẽ biến thành vô ích mà thôi.
Lâm Ngọc dùng ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn anh, giọng ưu thương nói: “Anh trông tốt với cô ấy như vậy, em thật sự không yên tâm chút nào.


Trừ khi anh đáp ứng với em, mỗi ngày đều cùng em ăn cơm.”
Kiều Minh Húc quay đầu nhìn Mạch Tiểu Miên.
Lúc này mặc dù vẻ mặt của Mạch Tiểu Miên rất tỉnh táo, thế nhưng trong lòng lại giống như có hàng nghìn con ngựa dẫm đạp qua vậy.
“Kiều Minh Húc, em tạm thời không đồng ý lời cầu hôn của Kiệt Đức, để nhìn biểu hiện của anh xem thử đã.”
Lâm Ngọc nói xong liền hất tay anh ra, kéo lấy tay Kiệt Đức nói: “Đi thôi!”
Kiều Minh Húc nhìn chăm chằm vào bóng lưng của hai người bọn họ, sau đó bỗng nhiên tiến lên, lấy cánh tay Lâm Ngọc ra khỏi tay của Kiệt Đức, gắn giọng nói: “Đi theo anh!”
Nói xong, anh kéo tay Lâm Ngọc, đi về một hướng khác.
Trong lòng Lâm Ngọc vô cùng vui vẻ, nhưng làm bộ như bị ủy khuất lắm, cùng anh đi tới một góc vắng của siêu thị.
“Ngọc Ngọc, không cho phép em kết hôn với Kiệt Đức!”
Kiều Minh Húc dùng giọng điệu ra lệnh, bá đạo nói.
“Kiều Minh Húc, lời này của anh thật buồn cười, anh đã kết hôn với Mạch Tiểu Miên rồi, nhưng lại không cho phép em kết hôn.

Ý anh là gì đây hả?”

Lâm Ngọc giễu cợt nói.
“Ngọc Ngọc, không phải em không biết, giữa anh cùng Mạch Tiểu Miên chỉ là hợp đồng hôn nhất.

Ba năm sau sẽ ly hôn để ở cùng với em cơ mà.

Em không thể đợi một chút sao?”
Kiều Minh Húc vội vàng nói.
“Kiều Minh Húc, anh để em chờ bao lâu chứ?”
‘Trên mặt Lâm Ngọc xuất hiện vẻ tuyệt vọng, nói: “Mấy ngày nay, em muốn ăn cùng anh một bữa cơm, anh đều trăm phương ngàn kế kiếm cớ.

Ngay cả gọi điện thoại chưa được mấy câu cũng đã cúp máy.

Nhưng mà, anh lại có thể cùng cô ý đi mua thức ăn, còn cùng nhau nói đùa nữa chứ.”
“…..”

“Ngọc Ngọc à, hôm nay anh cùng Mạch Tiểu Miên đi mua thức ăn, đó là bởi vì hôm nay là sinh nhật ông nội anh.

Ông ấy yêu cầu bọn anh phải cùng nhau làm thức ăn để mừng thọ cho ông ấy.

Chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà em cũng không thể thông cảm sao?”
“Em.
Lâm Ngọc bị lý do này của anh làm cho cứng họng, nói: “Anh có thể đi mua thức ăn cùng cô ấy, nhưng mà, không cho phép anh cùng cô ấy cười cười nói nói như vậy.

Nụ cười của anh, chỉ được thuộc về một mình em.”
Kiều Minh Húc mím môi im lặng.
“Minh Húc à.”