“Rất tốt, trông giống một nữ đầu bếp vậy.


Kiều Minh Húc nhìn cô mang tạp đề hoa nhí kia, cảm giác vô cùng thuận mắt, đặc biệt dịu dàng.

“Anh cũng mang vào đi!”
Mạch Tiểu Miên lấy thêm một chiếc tạp đề khác xuống, đeo vào cho anh, sau đó nói: “Để xem trông anh có giống một ông chồng mẫu mực không nào.



Kiều Minh Húc mang tạp đề vào xoay một vòng, khiến Mạch Tiểu Miên không nhịn được cười.

Vóc người cao lớn của anh lại mang một chiếc tạp đề hình cá heo nhỏ dễ thương, trông dáng vẻ có mấy phần ngốc.

nghếch.

“Cười cái gì mà cười? Bắt đầu làm việc nào!”
Kiều Minh Húc thấy cô cười, lỗ tai hơi đỏ lên, ra lệnh nói.

“Tuân lệnh!”
Mạch Tiểu Miên cũng học theo dáng vẻ của Kiều Mai Kim, nghịch ngợm chào kiểu quân đội.

Kiều Minh Húc đưa tay qua, búng trên trán cô một cái, nói: “Mai Kim làm động tác này rất dễ thương, em làm động tác.

này lại trông giống hệt một nữ quân nhân nghiêm túc vậy.

Không đáng yêu chút nào cả.

Mau rửa rau phối hợp với tôi nào.



“Được rồi!”
Mạch Tiểu Miên che cái trán bị đạn bắn đỏ bừng của mình, lẩm bẩm nói: “Không đáng yêu thì thôi.


Nói xong, cô lập tức ngoan ngoãn lấy thức ăn ra, bắt đầu bận rộn.

Kiều Minh Húc xắn tay áo lên, bắt đầu bận bịu công việc của mình.

Mạch Tiểu Miên thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện lúc chế biến nguyên liệu, trông anh khá là nghiêm túc, hệt như hoàn toàn không để ý mọi thứ xung quanh vậy.

Ánh mặt trời ấm áp buổi trưa xuyên thấu qua khung cửa sổ, chiếu vào mặt anh, làm tăng thêm mấy phần dịu dàng hiền hòa.

Một người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất!
Cô không khỏi nhớ lại những lời này.

Rửa xong xà lách, cô bèn hỏi anh nên cắt thịt thế nào.

Kiều Minh Húc nói cho cô biết từng bước.


Mạch Tiểu Miên dựa vào hướng dẫn của anh, đem thịt cắt vô cùng đẹp mắt, chỉnh tề.

Sau đó phần việc còn lại, là công việc của Kiều Minh Húc.

“Tốt lắm!”
Kiều Minh Húc nhìn những miếng thịt được cắt chỉnh tề kia, bèn nói: ‘Không làm bác sĩ pháp y nữa thì em có thể đi xin làm trợ thủ đặc biệt của đầu bếp, kỹ năng dùng dao đúng là quá điêu luyện.


“Hắc hắc, bình thường đều nhờ phẫu thuật tử thi huấn luyện ra”
Mạch Tiểu Miên không thể ngăn miệng mình lại.

Kiều Minh Húc cau mày, nói: “Mạch Tiểu Miên, em có biết lúc nấu ăn không nên nói ra từ thi thể không hả? Thật là buồn nôn mà!”
“Được được được, là do thói quen nghề nghiệp của tôi, không kiềm chế được mà thốt ra ấy mà.