Mạch Tiểu Miên xấu hổ kéo chăn bông che kín mặt: “Tôi thật sự không biết.

Mẹ tôi không nói với tôi, nếu mà ngáy khò khò như sấm rền thì thật sự đáng sợ quá.

Ngày mai tôi phải đi khám bác sĩ mới được, xem thử nguyên nhân là do.

đâu”
“Không cần khám bác sĩ”
“Tại sao? Không phải anh nói tôi ngáy to làm ổn anh sao?”
“Mới đầu tôi không quen thì thấy ồn, nhưng giờ quen rồi thì lại thấy tiếng ngáy của em giống như bài hát ru vậy, nghe cũng phiêu và dễ ngủ phết.”
“Không được! Tôi là phụ nữ mà lại ngủ ngáy như đàn ông thì mất mặt lắm.

Tôi nhất định phải đi khám bác sĩ mới được!”
“Ha ha!” Kiều Minh Húc không thể nhịn được nữa và bật cười khanh khách.
“Cười gì mà cười?” Mạch Tiểu Miên trừng mắt nhìn anh hỏi: “Anh cho rằng tiếng ngáy của tôi cực kỳ thô bỉ và buồn cười sao?”
“Ha ha ha ha!” Kiều Minh Húc không kìm được, cười đến nỗi cả người vặn vẹo: “Mạch Tiểu Miên, không phải là tiếng ngáy của em rất buồn cười, mà là em rất buồn cười.”
“Tôi buồn cười? Tôi là một phụ nữ vô cùng đứng đắn và đoan trang mà?” Mạch Tiểu Miên cảm thấy bất bình, bèn chí chóe tranh cãi với anh: “Anh nói đi, tôi buồn cười ở chỗ.

nào?”
“Ở đâu cũng thấy bưồn cười, ha ha, Mạch Tiểu Miên, em đúng là cù lần” Kiều Minh Húc khoái trá cười săng sặc.
“Anh mới cù lần đấy, cả nhà anh đều cù lần.” Mạch Tiểu Miên cũng không chịu thua.
“Ừm ừm, đúng rồi, em là vợ tôi, cả nhà của tôi là bao gồm luôn cả em mà, ngay cả em cũng đã thừa nhận bản thân mình cù lần rồi nhé!” Kiều Minh Húc nhại lại giọng điệu của cô vào ngày hôm đó.
Mạch Tiểu Miên trợn muốn rớt con ngươi ra ngoài, xoay người đi không thèm đếm xỉa đến anh nữa.

Nhưng trong lòng lại lo lắng mình sẽ phát ra tiếng ngáy khiếm nhã, nên vùi mặt vào trong chăn để che lại.

Che tới che lui một hồi, cuối cùng thấy ngộp thở không chịu nổi, nên cô lại chui ra và hít một hơi thật sâu, sau đó không che mặt nữa.
“Mạch Tiểu Miên, em nhích tới nhích lui làm gì vậy? Trông em như thể bị chết đuối thế kia!” Kiều Minh Húc tiếp tục.
nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc.

“Thi là… tôi sợ mình ngáy làm ồn anh nên bịt mũi lại.”
“Trời ạ!” Kiều Minh Húc nghe xong thì cũng đành bó tay với cô, anh đưa tay kéo chăn bông của cô xuống: “Mau thò đầu ra cho tôi, chẳng lẽ em không biết ngủ mà che kín mặt như vậy sẽ rất hại cho cơ thể, thậm chí còn có thể dẫn tới ngạt thở à?”
“Tôi biết chứ, nhưng tôi biết làm gì đây? Dù sao tôi cũng không thể ngáy to như sấm làm ồn anh được mà, nhỉ?”
Mạch Tiểu Miên kéo chăn bông xuống, hít lấy hít để và nói.
“Tôi nói rồi, tôi không sợ bị em làm ồn, có thể coi như là tiếng hát rul”
“Tôi sợ mình ngủ ngáy trông xấu xí nhục nhã, sợ anh coi tôi là con khỉ cù lần”
“Vốn dĩ em cũng đâu có đẹp, không phải sao?”
“Ý anh nói là tôi rất xấu hả?”