Chương 340

Nhưng hiện tại xuất hiện tình trạng thế này, cô vẫn có thể ngủ thì đúng là kỳ lạ thật.

“Ừm, tôi tin anh sẽ giải quyết ổn thỏa giúp tôi.”

Mạch Tiểu Miên nhìn anh với ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nói: “Đợi tôi ngủ một giấc dậy, chắc chắn anh sẽ cho tôi tin tốt”

Nói xong, cô đi lên tầng hai.

Kiều Minh Húc nhìn bóng lưng cô, nghĩ đến câu cô vừa nói, anh có cảm giác thành tựu khi được tin tưởng.

Đúng vậy, cho dù thế nào thì anh cũng sẽ giải quyết ổn thỏa giúp cô, không để cô phải chịu một chút ấm ức nào.

Anh xoay người ra ngoài, đi thẳng đến nhà họ Lâm.

Mạch Tiểu Miên lên tầng hai, không ngủ trên giường mà trải chăn rồi cuộn chăn lại, nhắm mắt ngủ…

Còn kết quả sẽ thế nào đi nữa, dù sao cô không thẹn với lòng, cũng thực sự tin tưởng Kiều Minh Húc sẽ giải quyết ổn thỏa sự việc.

Hơn nữa trầy trật cả đêm qua, sáng còn dậy sớm, cô chưa ngủ được một giấc ngon, lại buồn ngủ nên lúc này cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Kiều Minh Húc đến nhà họ Lâm.

Lâm Ngọc ở tầng trên, thấy xe anh đến thì vội xuống lầu, đợi ở cửa.

Hôm nay cô ta ăn vận rất khác.

Trước đây cô ta thường mặc váy trơn, trông rất thanh thuần xinh đẹp.

Kiều Minh Húc cũng thích cô ta ăn vận như vậy.

Nhưng hôm nay, lần đầu cô ta mặc một chiếc váy đỏ sặc SỐ.

Váy hai dây, cổ chữ V khoét sâu, khoác áo khoác lông chồn màu trắng, tà váy lá liễu xếp lộn xộn, không mang tất, chỉ mang một đôi boot màu đỏ, đầu đội lệch một chiếc mũ đỏ khiến cô ta trông vô cùng xinh đẹp lanh lợi, cũng toát vẻ gợi cảm quyến rũ.

“Kiều Minh Húc, anh đến rồi à?”

Cô ta nhìn Kiều Minh Húc xuống xe, vui vẻ chạy tới, vươn tay khoác cánh tay anh, dựa vào sát sạt.

Kiều Minh Húc bị thứ mềm mại của cô ta dán sát, anh cúi đầu là có thể nhìn thấy thứ bên trong cổ áo chữ V khoét sâu đó.

Bàn về dáng vóc thì đúng là cô ta đẹp hơn Mạch Tiểu Miên, cơ thể mềm mại, làn da trắng nốn.

Có điều anh không có loại ham muốn đó với Lâm Ngọc, anh vội dời mắt đi, còn vô thức muốn rút cánh tay ra khỏi tay cô ta.

Nhưng bị Lâm Ngọc ôm chặt không rút ra được, anh chỉ đành thôi.

“Minh Húc, anh thấy chiếc váy này của em thế nào? Có đẹp không?”

Lâm Ngọc vờ như không biết anh muốn giữ khoảng cách với mình, cô ta nở nụ cười ngọt ngào, hơi nâng ngực lên rồi hỏi.

“Đẹp: Kiều Minh Húc trả lời.

“Anh thích không?”

“Thích.”