Chương 372

Thím Trương nấu cho cô một bát cháo khá thanh đạm dễ tiêu.

Cô cũng không có cảm giác ngon miệng. Sau khi ăn một bát nhỏ, cô vừa muốn đi lên lầu thì Phùng Quang Hiển tới.

Phùng Quang Hiển nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt xanh xao của cô, môi khô đến nỗi nứt toác ra, ánh mắt u ám, anh cũng tiến đến gần, quan sát mặt cô một cách cẩn thận, đưa tay ra sờ trán cô: “Tiểu Miên, em bị bệnh à?”

“Tối qua cảm lạnh rồi phát sốt, nhưng bây giờ cơn sốt đã giảm rồi”

Mạch Tiểu Miên hất tay anh ra rồi nói một cách lạnh nhạt.

“Lớn như vậy rồi mà còn để cảm lạnh? Thật không biết chú ý gì, Kiều Minh Húc đâu?”

Phùng Quang Hiển tức giận nói.

“Anh ấy đến công ty rồi.”

“Thật là, sao cậu ấy lại có thể vứt một người bệnh như em ở nhà mà đi làm được? Công ty không có cậu ấy vẫn có thể hoạt động như thường. Chẳng may em xảy ra chuyện thì phải làm thế nào?”

“Ha ha, tôi cũng không phải là trẻ con. Hơn nữa tôi cũng gần khỏi hẳn, không có anh ấy, cũng không chết được.”

“Tóm lại, cậu ta không chăm sóc cho em một cách chu đáo, tôi sẽ không tha cho cậu ta.”

“Tối qua anh ấy đã chăm sóc tôi cả đêm, hôm nay phải gặp khách hàng quan trọng nên bắt buộc phải quay về công ty.”

Mạch Tiểu Miên giải thích.

“Như vậy còn được. Có điều, tôi vẫn không tin tên Kiểu Minh Húc đó có thể chăm sóc cho người khác, nhất định là em nói giúp cậu ấy”

Phùng Quang Hiển nghĩ rồi nói.

Mạch Tiểu Miên cười. Lúc này, điện thoại của cô vang lên, là chủ nhiệm Hoàng, lãnh đạo của đơn vị gọi đến.

Cô do dự một lúc rồi bắt máy.

“Pháp y Mạch, chủ tịch Kiều vừa gọi điện tới xin nghỉ cho cô, nói rằng cô bị ốm, cần phải ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng.

Hiện tại tình trạng sức khỏe của cô thế nào?”

Giọng nói của chủ nhiệm Hoàng thực sự chứa đầy sự quan tâm sâu sắc của cấp trên đối với cấp dưới.

Nếu như không phải trước kia ông ấy có thái độ như vậy với cô thì cô đã thực sự cảm động rồi.

“Vẫn ổn, cảm ơn chủ nhiệm Hoàng đã quan tâm”

Giọng nói của cô lạnh nhạt.

“Ha ha, cấp trên quan tâm đến sức khỏe của cấp dưới là điều nên làm, pháp y Mạch, cô khách sáo rồi”

Chủ nhiệm Hoàng cười gượng hai tiếng rồi nói: “Pháp y Mạch, hiện tại tôi trịnh trọng xin lỗi cô!”

“Hả?”

“Hôm qua, tôi đã tin vào lời nói một chiều của Trương Hòa, không làm rõ mọi chuyện mà đã hiểu nhầm cô không làm tròn bổn phận của mình. Tất cả đều là lỗi của tôi, xin pháp y Mạch coi như tôi già rồi lú lẫn mà tha thứ cho tôi.”

Chủ nhiệm Hoàng nói một cách áy náy.