Chương 374

Còn nữa, ông cũng biết yêu cầu của tôi với trợ lý khá là nghiêm khắc, tôi sợ cô ấy không chịu nổi vất vả này”

Mạch Tiểu Miên chỉ đành đáp lại như vậy.

“Ha ha, pháp y Mạch, chỉ cần cô chịu cho con bé một cơ hội phỏng vấn thôi, còn việc cô có nhận con bé hay không là do cô quyết định, tôi không can thiệp.”

Chủ nhiệm Hoàng cười nói.

“Được, ngày mai tôi đi làm, ông bảo cô ấy đến phòng làm việc của tôi gặp mặ Ông ấy đã nói vậy rồi, Mạch Tiểu Miên cũng thấy không có gì để kiêng ky nữa cả.

Tất nhiên, nếu là người tốt, hợp đi theo cô thì cô sẽ không ngại giữ lại.

Nếu không hợp, cô cũng có thể có lý do để từ chối.

“Cảm ơn pháp y Mạch, chúc cô sớm ngày khỏe lại.”

Chủ nhiệm Hoàng cúp điện thoại xong, Mạch Tiểu Miên thấy Phùng Quang Hiển nhìn mình chằm chằm, cô hơi mất tự nhiên hỏi: “Nhìn gì vậy?”

“Thì nhìn em đấy!”

Phùng Quang Hiển bất mãn nói: “Em không cần cái mạng này nữa hay sao mà ngày mai còn muốn đi làm, cũng đâu phải Kiều Minh Húc không nuôi nổi eml”

“Anh ấy có thể nuôi nổi tôi, nhưng tôi cũng phải có sự nghiệp của mình chứ. Giờ tôi cũng hạ sốt rồi, chắc chắn ngày mai sẽ khỏe thôi, đi làm cũng không có gì to tát.”

Mạch Tiểu Miên nhìn anh ấy, hỏi: “Anh Phùng của tôi ơi, anh không cần đi làm, rảnh rỗi vậy sao?”

“Tuần sau tôi kết hôn rồi.”

Đôi mắt đào hoa vốn lấp lánh sáng ngời của Phùng Quang Hiển hơi tối lại, anh ấy đưa một tấm thiệp mời cho cô: “Đây là thiệp mời em với Kiều Minh Húc đến tham dự hôn lễ của tôi, là bạn, em nhất định phải có mặt.”

“Nhất định sẽ đến chúc phúc cho anh”

Mạch Tiểu Miên nhận lấy thiệp mời, nhìn ảnh cưới của Phùng Quang Hiển và Lãnh Kiều Thi trên thiệp.

Hai người trong ảnh thật sự là một đôi trời sinh, chỉ có điều ánh mắt hai người nhìn nhau lại hơi hờ hững, có vẻ bằng mặt không bằng lòng.

Rõ ràng có vốn và tự tin, có thể theo đuổi tình yêu hạnh phúc của mình, thế nhưng lời hứa và lợi ích kinh tế của đời trước trói buộc hạnh phúc của họ, ép họ phải ở bên nhau.

Cuộc đời này đúng là có đầy rẫy thương đau.

“Ha ha, cảm ơn! Nhớ đến tham dự với Kiều Minh Húc đấy.”

Phùng Quang Hiển cười, vươn tay ra võ vai cô: “Tôi không hạnh phúc cũng chẳng sao, quan trọng là nhìn thấy em hạnh phúc.”

Một màn sương đọng nơi đáy mắt Mạch Tiểu Miên: “Anh cũng phải hạnh phúc, mọi người đều hạnh phúc mới thật sự là hạnh phúc.”

“Được thôi, tôi sẽ cố hết sức để hạnh phúc.”

Phùng Quang Hiển nhìn xoáy vào cô, nói: “Em nghỉ ngơi đi, tôi phải đi đưa thiệp mời tiếp”

“Được, vất vả rồi.”

Mạch Tiểu Miên nhìn Phùng Quang Hiển đi xa, sau đó lên †ầng, đặt thiệp mời lên bàn. Nhân lúc vẫn còn phấn chấn, cô bắt đầu mở máy tính chỉnh lý lại công việc trước đó đã giao cho Trương Hòa làm.

Từ góc độ của trợ lý mà nói, Trương Hòa tỉ mỉ nghiêm túc, gần như mọi công việc đều hoàn thành một cách hoàn hảo, rất hợp với tiêu chuẩn của cô.