Chương 379

Kiều Minh Húc theo cô đi xuống dưới.

‘Thím Trương đã làm thức ăn xong.

Hai người ngồi cạnh nhau trên bàn ăn.

Kiều Minh Húc tự nhiên chủ động múc cho cô một chén canh, nói: “Mới vừa hết bệnh, uống canh nhiều vào để bồi bổ cơ thể”

“Cảm ơn.”

Mạch Tiểu Miên ngược lại cũng không khách khí, cô cúi đầu xuống uống canh.

Sau khi ăn uống no nê xong, cô buông chén xuống, ngồi bất động.

“Không ăn nữa sao?”

Nhìn thấy thái độ ăn cơm của cô không giống với thường ngày, Kiều Minh Húc bèn dừng động tác ăn của mình lại, hỏi.

“No rồi, anh cứ từ từ mà ăi Mạch Tiểu Miên nói.

“Bình thường em ăn ít nhất cũng phải là hai chén cơm, hai chén canh, thêm vô số thịt thà thức ăn nữa mới no, hôm nay chỉ mới húp một chén canh, sao lại no rồi? Chuyện này không khoa học, nhất định là đợi tôi gắp thức ăn cho em đúng không. Được rồi, trông em đáng thương như vậy, tôi đành gắp thức ăn cho em vậy. Tôm hấp em thích ăn nhất này…”

Kiều Minh Húc vừa nói, vừa gắp một con tôm hùm lên, định bỏ vào trong chén của cô, lại bị cô nhanh chóng lấy chén đi, nói: “Thật đấy, tôi không hề đói chút nào. Có thể là do di chứng sau khi bị bệnh, không đói bụng chút nào cả.”

“Dạ dày không thoải mái sao?”

Kiều Minh Húc thả tôm lại vào đĩa, ân cần hỏi.

“Cũng không có gì không thoải mái cả, chỉ là không muốn ăn gì cả”

“Không muốn ăn không có nghĩa là không ăn gì. Không được, cho dù em không có khẩu vị thì vẫn phải ăn nhiều vào.”

Kiều Minh Húc lấy chén của cô lại, múc thêm một chén canh nữa, nói: “Ít nhất cũng phải uống thêm một chén canh nữa, nếu không, không bổ sung đủ năng lượng, vi rút trong cơ thể sẽ phản công lại.”

“Không ăn được nữa, thật sự không ăn được nữa mà.”

Mạch Tiểu Miên rất cố gắng uống một ngụm canh, sau đó ói: “Cảm giác canh thịt có hơi ngấy, dạ dày khó chịu lắm.”

“Thiếu phu nhân, cô thích ăn cháo hải sản, để tôi làm cho cô ăn nhé, món đó giúp kích thích vị giác lắm.”

Thím Trương ở bên cạnh vội vàng nói.

“Thím Trương à, không cần phải phiền phức như vậy đâu ạ, cháu thật sự không muốn ăn.”

Mạch Tiểu Miên đứng lên, rời khỏi bàn ăn.

“Để tôi nấu cho em ăn, sẽ dùng cách thức riêng để làm. Em ra ngoài xem tivi trước đi.”

Kiều Minh Húc bỏ chén đũa trong tay xuống, nói.

Mạch Tiểu Miên nhìn anh, nói: “Không cần đâu.”

“Cần hay không cũng không phải do em nói. Có tôi ở đây, em phải ăn!”