Chương 392

Nghe thấy như vậy, trái tim Mạch Tiểu Miên chợt chùng xuống, hỏi: “Anh là Trình Đông Thành sao?”

“Thật xin lỗi, tôi không phải là Trình Đông Thành, tôi là Trình Tây Thành. Nhưng mà tôi có một người anh em sinh đôi tên là Trình Đông Thành, đã chết rồi.”

“Trình Tây Thành? Anh em sinh đôi sao?”

Mạch Tiểu Miên hoài nghỉ lắc đầu, nói: “Làm sao có thể chứ? Trình Đông Thành chưa bao giờ nói với tôi rằng anh ấy có anh em sinh đôi, mà cho dù là anh em sinh đôi thì cũng không thể giống nhau hoàn toàn.”

“Cô gái à, nhưng sự thật chính là như vậy.”

Anh ấy lấy chứng minh thư của mình ra, đưa cho cô xem.

Mạch Tiểu Miên nhận lấy.

Quả nhiên, trên đó viết tên của Trình Tây Thành, mà không phải là Trình Đông Thành.

Chuyện này…

Làm sao có thể chứ?

Trước đây, khi cô và Trình Đông Thành yêu nhau, cha mẹ của anh cũng ngầm cho phép. Vì vậy, cô cũng đã nhiều lần ra vào nhà họ Trình, nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn chưa bao.

giờ nghe nói rằng anh có một người anh em song sinh.

Hơn nữa, cô còn nghe anh qua, anh là con trai độc nhất cơ mà.

Bây giờ, đột nhiên có một người anh em sinh đôi giống hệt như vậy, thật đúng là kỳ lạ.

“Tôi có thể xem bả vai trái của anh được không?”

Mạch Tiểu Miên hỏi.

Trình Đông Thành hơi do dự một chút, sau đó cởi cúc áo sơ mi ra, để lộ bả vai trái.

Trên bả vai trái của anh ấy dày đặc vết chai, như thể đã trải qua quá trình lao động nặng vậy, còn có một vết sẹo lớn, nhưng không phải vết sẹo cô muốn thấy.

Vào năm lớp mười một, khi ất thích nhân vật Triệu Mẫn trong cuốn tiểu thuyết “Ỷ Thiên Đồ Long Ký”, cô ta đã cắn Trương Vô Ky một cái, để lưu lại con dấu của mình, với hy vọng sau này Trương Vô Ky nhìn thấy vết cắn kia, sẽ nhớ đến cô ấy.

Khi đó, cô còn nói đùa với Trình Đông Thành rằng: “Em cũng muốn học theo Triệu Mẫn, cắn thật mạnh trên người anh, để anh có thể lưu lại dấu ấn của em, sau này sẽ nhớ đến em mãi”.

“Được, anh nguyện ý để em lưu lại dấu ấn trên cơ thể anh.”

Trình Đông Thành sảng khoái đưa tay về phía cô, cười rạng rỡ nói: “Căn đi!”

Mạch Tiểu Miên há miệng định cắn, nhưng nghĩ tới việc cắn vào cánh tay anh sẽ không thuận tiện cho công việc sau này của anh, bèn buông tay anh ra, nói: “Chúng ta đổi sang cắn chỗ khác đi.”

“Toàn thân anh đều mặc cho em xử trí, em muốn cắn ở chỗ nào thì cứ cắn đi.”

Trình Đông Thành cười xấu xa nói: “Dù sao anh cũng là người của em mà.”

Mạch Tiểu Miên khi đó vẫn còn ngây thơ và trẻ con, nghe thấy những lời cực kỳ mập mờ như vậy, liền đỏ bừng mặt phỉ nhổ: “Trình Đông Thành, anh xấu xa quá đấy! Không để ý tới anh nữa!”

“Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương mà.”

‘Tròng mắt đen của Trình Đông Thành chợt lóe lên tia sáng nào đó, sau đó nhìn cô nói.