Chương 411

Lâm Ngọc cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Minh Húc mất bình tĩnh như vậy, ở nơi công cộng hét lớn không để ý mặt mũi mình.

Ban đầu, cô ta nhìn thấy anh mắng nhiếc Mạch Tiểu Miên, trong lòng vô cùng cao hứng.

Nhưng mà, càng nghe càng cảm giác không đúng lắm, đây hoàn toàn là dáng vẻ của một đôi vợ chồng mài!

Từ góc độ người đứng xem, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, anh hét lớn với Mạch Tiểu Miên như vậy, không phải xuất phát từ sự chán ghét, mà là từ nội tâm quan tâm quá mức.

Cô ta lại nhớ đến vừa rồi, anh không để ý đến nguy hiểm mà chạy như bay tới cứu Mạch Tiểu Miên…

Hiện tại cô ta vấn không thể tin nổi, Kiều Minh Húc lại quan †âm tới Mạch Tiểu Miên đến như vậy.

Trong lòng cô ta chợt dâng trào cảm giác đố ky cùng ghen tức.

Kiều Minh Húc là của cô ta, cho dù có mắc bệnh động kinh, cũng phải là của cô ta. Anh không được đối xử tốt với Mạch Tiểu Miên như vậy!

“Minh Húc, rõ ràng anh quan tâm tới cô ấy, nhưng cô ấy không hề cảm kích, vừa cậy mạnh lại còn lỗ mãng như vậy, anh quản cô ta làm gì chứ? Chúng ta đi thôi!”

Lâm Ngọc nói với Kiều Minh Húc.

“Đúng đúng đúng, tôi vừa cậy mạnh lại vừa lỗ mãng, anh vẫn nên quan tâm đến cô bạn gái vừa hiểu chuyện vừa tri thức lễ nghĩa của anh đi! Tôi tự mình đi được!”

Mạch Tiểu Miên nói xong, lại đi về phía đường quốc lộ!

Kiều Minh Húc dưới tình thế cấp bách, vội vàng kéo lấy tay cô.

Ai ngờ rằng lại kéo trúng cánh tay bị thương kia của cô.

“Ôi chaot”

Mạch Tiểu Miên bị đụng đau, không nhịn được mà kêu lớn lên.

Sắc mặt Kiều Minh Húc chợt biến, vội vàng buông tay, luân phiên nói xin lỗi: “Thật xin lỗi! Thật sự xin lỗi, đau lắm sao!”

“Hừt Mạch Tiểu Miên hừ lạnh, nói: “Đúng, rất đau! Nhưng mà không liên quan tới anh, anh không cần phải xin lỗi!”

Nói xong, cô lại muốn đi!

Cánh tay dài của Kiều Minh Húc lại vươn tới, ôm chặt eo cô, gầm nhẹ: “Mạch Tiểu Miên, đừng làm rộn nữa!”

Bị anh ôm chặt lấy, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người anh, tâm trạng đang rối bời kia của Mạch Tiểu Miên cũng hơi yên tĩnh lại.

“Nhìn kìa, anh trai tôi chính là yêu chị dâu của tôi. Cô Lâm Ngọc à, tôi khuyên cô nên biết thức thời, đừng quấn lấy anh tôi nữa, như vậy cũng không có lợi gì với cô đâu. Còn không bằng thừa dịp bây giờ còn trẻ tuổi, tìm một người đàn ông chất lượng tốt nào đó gả đi, tránh cho đến khi già nua, có muốn tìm cũng không được.”

Kiều Mai Kim nhìn thấy vẻ mặt đầy ghen tuông của Lâm Ngọc đang trợn mắt nhìn Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên ở bên cạnh, lên tiếng nói thêm: “Hai người bọn họ là vợ chồng hợp pháp đã cưới hỏi đàng hoàng, cho dù cô có nhúng tay vào, cũng là người thứ ba đáng xấu hổ mà thôi.”

Khuôn mặt của Lâm Ngọc đen sậm lại: “Kiều Mai Kim, em đừng có mà thay đổi trắng đen như vậy chứ? Chị và Minh Húc có mười năm tình cảm, người thứ ba là Mạch Tiểu Miên, chứ không phải là chị!”

“Mười năm tình cảm sao? Ha ha! Vậy thì sao chứ?”