Chương 414

Nghe thấy Kiều Minh Húc vẫn chưa tới, trong lòng Mạch Tiểu Miên lập tức thất vọng trầm xuống.

Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô tiếp tục đi trở về giường., Lần này cô không ngủ được, bèn cầm điện thoại lên lướt ‘Wechat.

Nhìn ảnh đại diện trong Wechat của Kiều Minh Húc, cô rất muốn gửi tin nhắn gì đó cho anh, nhưng vẫn nhịn lại được, chỉ bấm vào trang cá nhân của anh để xem.

Không có gì cả.

Xem ra, Wechat của anh, chỉ dùng để liên lạc với mọi người, không phải nơi bày tỏ tâm trạng bản thân.

Dĩ nhiên, trong vòng tròn Wechat của cô cũng rất ít khi đăng trạng thái gì.

Nhưng mà cô vẫn không nhịn được, đăng một dòng trạng thái: “Không ngủ được, phải làm sao đây?”

Bây giờ đã là hơn nửa đêm, cô cũng không nghĩ sẽ có người nhìn thấy mà bình luận.

Tuy nhiên, rất nhanh, đã có hai phản hồi.

Một người là Phùng Quang Hiển, còn người khác lại là Kiều Minh Húc.

Phùng Quang Hiển: Không ngủ được sao? Anh giúp em!

Kiều Minh Húc: Sao vậy? Mau ngủ đi.

Kiều Minh Húc trả lời Phùng Quang Hiển: Cút xa ra một chút, đi theo mấy em gái xinh đẹp của cậu đi!

Phùng Quang Hiển trả lời Kiều Minh Húc: Cũng là đàn ông mà lại để cho vợ mình không ngủ được, khinh bỉ, vô cùng khinh bi!

Kiều Minh Húc trả lời Phùng Quang Hiển: Cậu rất nhanh thôi cũng sẽ để cho vợ mình không ngủ được cho mà xem.

Phùng Quang Hiển trả lời Kiều Minh Húc:…

Mạch Tiểu Miên kinh ngạc nhìn hai người bọn họ nhắn qua nhắn lại trong Wechat của mình, cảm giác rất buồn cười.

Cô không nhịn được mà gửi cho Kiều Minh Húc một tin nhắn Wechat: Ở nhà sao?

Giây sau Kiều Minh Húc đã trả lời: Không ở nhà.

Mạch Tiểu Miên: Ồ.

‘Tâm trạng của Mạch Tiểu Miên lúc này lại tầm xuống.

Anh không ở nhà, chắc là lại ngủ trên giường của Lâm Ngọc: rồi.

Kiều Minh Húc: Nhanh đi ngủ đi!

Mạch Tiểu Miên: Ồ.

Kiều Minh Húc: Đừng có chỉ biết nói ồ thôi, ngủ đi, người phụ nữ ngốc.

Mạch Tiểu Miên: Ừ.

Kiều Minh Húc: …

Nghĩ đến anh đang nằm trên giường Lâm Ngọc, Mạch Tiểu Miên liền không có tâm trạng để trò chuyện hàn huyên cùng anh nữa, bèn nói: Tôi ngủ đây, ngủ ngon.

Sau đó cô lập tức tắt máy.

‘Thím Trương nằm bên cạnh có lễ vì quá mệt, nên tiếng ngáy bắt đầu giống như tiếng sấm vậy, rất có tiết tấu thay nhau vang lên.

Cô lại nhớ đến nói cô ngáy to…

Rốt cuộc cô có ngáy như thế này không nhỉ?