Lúc này mẹ Mạch mới thấy rõ hơn.

Kiều Minh Húc người thật còn đẹp trai hơn với trên tivi và báo chí.

Bà không khỏi cao hứng, nhiệt tình chào hỏi anh: "Minh Húc, xin chào, bác là mẹ của Tiểu Miên!"
Kiều Minh Húc lịch sự chào hỏi bà: "Chào bác gái!"
Nghe thấy anh gọi một tiếng "bác gái", mẹ Mạch tối nay vốn đang vô cùng lo lắng vì chờ đợi Tiểu Miên lập tức trở nên vui vẻ, cười híp mắt nói: "Tốt tốt tốt, thật là làm phiền cháu quá, phải tự mình đưa Tiểu Miên về tận nhà thế này.


Cháu có muốn lên nhà bác ngồi chơi chút không?"
"Xin lỗi, bây giờ đã muộn rồi, cháu phải trở về, lần khác nếu có thời gian cháu sẽ đến thăm sau."
Kiều Minh Húc nhìn Mạch Tiểu Miên một cái, sau đó nói với Mẹ Mạch: "Cháu đi đây, tạm biệt."
"Tạm biệt!"
Mẹ Mạch càng nhìn Kiều Minh Húc càng cảm thấy ưng ý, dùng đôi mắt si mê nhìn xe anh rời đi.

"Mẹ, cha con vẫn còn ở đây này.

Bộ dạng nhìn trai kia của mẹ không sợ cha con sẽ ghen sao?"
Mạch Tiểu Miên toát mồ hôi hột khi nhìn thấy dáng vẻ kia của mẹ mình.

"Thôi đi nhé, mẹ đây nhìn con rể của mẹ ông ấy có gì phải ghen cơ chứ? Người xưa thường nói, cha mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thích mà.

Đúng là không sai! Mẹ thấy Minh Húc này càng ngày càng thành thục, chững chạc, đẹp trai, cao quý.

Tiểu Miên à, thật sự quá hợp với con.

Nếu có một chàng rể như vậy, mẹ đi đâu cũng sẽ thấy hãnh diện mất."

Mẹ Mạch cười híp mắt nói.

Mạch Tiểu Miên lười để ý đến suy nghĩ mơ mộng của bà, nói với Đồng Đồng đang nhút nhát đứng ở bên cạnh: "Đồng Đồng, đây là cha mẹ của chị."
Lúc này mẹ Mạch mới chú ý thấy bên cạnh Tiểu Miên có một cô bé trông lấm lem bẩn thỉu, không khỏi nhíu mày, hỏi: "Tiểu Miên, con lại nhặt được đứa bé ở đâu ra vậy? Sao lại còn đưa về nhà?"
"Mẹ, cô bé tên là Đồng Đồng.

Ngày mai con đưa cô ấy đến mái ấm tình thương, tối nay muộn quá rồi, không tiện lắm."
Mạch Tiểu Miên sợ mẹ làm tổn thương lòng tự trọng của Đồng Đồng nên lập tức xoa đầu cô bé, nói: "Đi thôi, chúng ta lên tắm rửa rồi ăn chút gì nào."
Mẹ Mạch vốn là người miệng dao găm nhưng có tấm lòng đậu hủ, cũng phát hiện mình lỡ lời, có thể làm tổn thương đến lòng tự ái của đứa trẻ, liền đổi đề tài nói: “Chắc đã mệt lắm rồi, lên đi nào, bác làm mì cho con ăn."
Bốn người về đến nhà.

Mẹ Mạch bắt đầu tất bật vào bếp.

Mạch Tiểu Miên lấy một bộ quần áo sạch sẽ của Diệp Mai đưa cho Đồng Đồng đi tắm.

"Đồng Đồng, chị giúp em gội đầu nhé"
Mạch Tiểu Miên thấy tóc của Đồng Đồng đã bết đến nỗi không nhìn ra hình dạng gì, liền nói với cô bé.


"Chị ơi, em tự tắm được, em bẩn lắm."
Đồng Đồng sờ sờ mái tóc của mình nói thêm: "Em đã làm phiền chị nhiều rồi."
"Có gì đâu chứ, chị cam tâm tình nguyện."
Mạch Tiểu Miên bảo cô bé cúi đầu xuống, bắt đầu gội đầu.

Mái tóc này thật sự quá bết, cô phải dùng ba lần đầu gội đầu, sau đó gội rửa sạch.

Đồng Đồng được bàn tay dịu dàng của cô gội đầu giúp, nước mắt chảy dài, rơi đầy đất...!
Trong lòng cô bé âm thầm thề thốt, sau này nhất định phải báo đáp thật tốt cho chị, ai dám ức hiếp Mạch Tiểu Miên, cho dù có chết cô bé cũng phải giúp chị báo thù...!
Mạch Tiểu Miên cũng không biết tâm tư này của cô ấy.

Cô thương tiếc đối xử với Đồng Đồng giống như những đứa trẻ trong mái ấm tình thương vậy....