Chương 429

Mạch Tiểu Miên lấy lại bình tĩnh, vững vàng đứng thẳng người lên, đẩy anh ra, nói: “Không sao cả, chỉ là đứng dậy đột ngột nên đầu óc bị choáng váng thôi.”

“Thân thể quá kém, ngày mai để thím Trương nấu em vài món dinh dưỡng.”

Kiều Minh Húc nhìn cô, cau mày nói.

“Tùy tiện đi, chỉ cần không chăm dưỡng tôi thành béo phì là được.”

“Béo cũng không sao cả.”

“Đúng rồi, béo thì tốt hơn nhỉ, nếu béo rồi, anh cũng không thể vác tôi lên giống như bao cát vậy được nữa.”

Mạch Tiểu Miên trợn trắng mắt nói.

“Cho dù em có nặng hơn gấp đôi đi nữa, tôi vẫn có thể vác em lên như thường.”

Kiều Minh Húc nói xong, lại đùa dai định vác cô lên trên bả vai…

Mạch Tiểu Miên ngay cả trái tim cũng treo lơ lửng trên bầu trời, giùng giằng…

“Bốp!”

Bàn tay to của Kiều Minh Húc lại đánh vào bờ mông co dãn của cô.

Trong nháy mắt Mạch Tiểu Miên liền mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh vác mình xuống dưới lầu…

Thím Trương ở dưới lầu nhìn thấy cảnh tượng này, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong lòng hiểu ý cười một tiếng, nhanh chóng lui vào phòng của mình, để lại không gian nơi này cho cặp vợ chồng son.

Mạch Tiểu Miên nhìn thấy thím Trương nở nụ cười mang ý vị sâu xa khi trông thấy cảnh tượng kia, vội vàng quát khẽ: “Kiều Minh Húc, anh mau thả tôi xuống đi, quá mất mặt rồi!”

Kiều Minh Húc đặt cô xuống, tròng mắt đen cười như không cười nhìn gương mặt ngượng ngùng đỏ bừng kia của cô, nói: “Người phụ nữ ngốc kia, nhớ đấy, lần sau còn không nghe lời nữa thì hậu quả chính là vác lên như bao cát, đánh vào mông như vậy!”

“Đồ lưu manh!”

Cả gương mặt của Mạch Tiểu Miên đỏ bừng lên, mặc dù bây giờ anh vẫn chưa đánh vào mông mình, nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân có chút mềm nhũn!

Thấy gương mặt của cô vừa đỏ bừng, vừa mắc cỡ đỏ bừng lên như vậy, Kiều Minh Húc chợt muốn hôn cô!

Tuy nhiên, sợ tạo nên bầu không khí lúng túng giữa hai người, anh bèn cố nhịn, để cô ngồi xuống ăn cháo.

Cháo anh đã để nguội ở một bên trên bàn rồi.

Mạch Tiểu Miên ngồi xuống, cầm muỗng lên, múc bỏ vào trong miệng, nhưng vẫn bị nóng bỏng, le lưỡi nói: “Sao vẫn còn nóng thế này chứ?”

“Người phụ nữ ngốc, bỏ vào trong miệng mà không biết thử nhiệt độ xem có nóng không sao? Mới vừa nấu xong đương nhiên sẽ nóng rồi.”

Kiều Minh Húc đau lòng nhìn đôi môi vì nóng mà đỏ lên của cô, vừa quở trách vừa lấy một cái chén không sang bớt ra cho cô.

Anh cầm lấy chén cháo trước mặt Mạch Tiểu Miên lên, múc vài muỗng vào chén không, vừa khuấy, vừa thổi, sau đó bắt đầu thử xem có nóng không, rồi đẩy tới trước mặt Mạch Tiểu Miên.

Mạch Tiểu Miên nhìn thấy động tác này của anh, khóe mắt đột nhiên ướt át.

Loại hành động nhỏ quan tâm ấm áp tỉ mỉ này, cô chỉ từng gặp khi còn bé.