Chương 444

Cảm giác thèm ăn của cô đã quay trở lại lúc trước khi bị bệnh, mặc dù tướng ăn không hề tao nhã chút nào, nhưng Kiều Minh Húc vẫn cảm thấy vô cùng đáng yêu vui vẻ.

Anh thích cô ăn thế này, chứ không phải giống như lúc bị bệnh, cái gì cũng không thèm ăn cả.

Kiều Minh Húc cũng bắt đầu ăn.

Anh theo thói quen gắp thức ăn cho Mạch Tiểu Miên.

Mạch Tiểu Miên cũng gắp lại thức ăn cho anh.

Hai người như hòa hợp trở lại, hoàn toàn quên hết chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Sau khi ăn cơm xong, Mạch Tiểu Miên ngồi trên ghế sa lon, sau đó lại đứng dậy nói: “Đã lâu không về nhà mẹ đẻ rồi, tôi phải đi bộ dạo một vòng để xem cha mẹ thế nào đây.”

“Ừ, có muốn tôi đi chung với em không?”

Kiều Minh Húc ngẩng đầu hỏi.

“Không cần, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Mạch Tiểu Miên thấy anh cũng đã đủ mệt mỏi rồi, đương nhiên không đành lòng nào bắt anh phải tới nhà mẹ mình để nghe hai ông bà làm phiền nữa.

“Ừ, nhớ về đấy.”

Mạch Tiểu Miên trợn tròn mắt khinh thường, nói: “Biết rồi.”

“Ừ, đúng rồi, nhân tiện mang cái này về cho cha em uống.”

Kiều Minh Húc từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu Mao Đài, đưa cho Mạch Tiểu Miên, nói.

“Bình thường cha tôi chỉ uống rượu trắng thôi, để ông ấy uống rượu đắt tiền như vậy, đoán chừng ông ấy sẽ không bỏ được mất.”

Mạch Tiểu Miên thuận miệng nói như vậy, nhưng tay lại cầm lấy rượu rồi.

“Em cứ nói con rể của ông ấy có thể cung cấp lâu dài.”

Kiều Minh Húc thản nhiên nói.

“Như vậy còn được, con rể tốt của Trung Quốc, cám ơn nhé.”

Tâm trạng Mạch Tiểu Miên trở nên vui vẻ hơn khi thấy anh nhớ đến cha mình như vậy.

Kiều Minh Húc nhìn cô một cái rồi lên lầu. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mạch Tiểu Miên cầm ly rượu Mao Đài, bước ra khỏi khu Hoàng Uyển số 1, đi được một đoạn ngắn không xa, lại nhìn thấy Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc tiến lên trước, chặn đường cô lại.

Tình địch gặp nhau đỏ cả mắt.

Đương nhiên, người đỏ mắt chính là Lâm Ngọc.

Trong lòng Mạch Tiểu Miên chỉ có chút không thoải mái mà thôi.

“Mạch Tiểu Miên, cô thật sự cùng Minh Húc ở số 1 Hoàng Uyển sao?”

Vẻ mặt dịu dàng mà Lam Ngọc thể hiện trước mặt Kiều Minh Húc căn bản không còn, thứ còn lại chính là gương mặt méo mó phẫn nộ, chất vấn Mạch Tiểu Miên.

“Ừ.”

Mạch Tiểu Miên hiểu rõ loại tâm tình này của Lâm Ngọc.