Chương 462

“Các anh muốn làm gì?”

Không hiểu sao cô lại bị người ta bắt cóc như vậy, trong lòng Mạch Tiểu Miên ít nhiều cũng hoảng sợ, liền khàn giọng hỏi.

“Yên lặng một chút, nếu không sẽ cởi quần áo cô ra đấy!”

Giọng nói anh ta khàn đến mức giống như cổ họng vừa bị kim loại đâm thủng vậy, thấp giọng đe dọa.

“Vóc dáng đẹp lắm, rất hấp dẫn.”

Một giọng nói trung tính khác vang lên, mang theo nụ cười ti tiện.

Gương mặt Mạch Tiểu Miên bị anh ta hung hăng sờ soạng vào.

Cả người cô cứng đờ lại, cảm giác chán ghét như thể Kiều Minh Húc ăn lòng già heo vậy.

“Bỏ cái tay rẻ tiền kia của cậu xuống ngay, đây là cục vàng của chúng ta đấy, trước mắt còn chưa tới lúc chạm vào đâu!”

Giọng nói khàn khàn kia nghiêm nghị mắng.

“Sờ một cái cũng không chết mà, mặt mũi mịn màng phết đấy, rất có cảm giác, ha ha…”

Tiếng cười tà ác lại vang lên bên tai Mạch Tiểu Miên, khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận.

Tuy nhiên, thuốc trên người còn chưa hết, cô không thể cử động được, cũng không thể mắng loạn.

Cô biết, nếu như cô lên tiếng chửi bới hay làm loạn, có thể sẽ kích động đối phương trở nên càng tệ hại hơn.

Cô chỉ có thể âm thầm cắn răng chịu đựng…

“Đừng làm chậm trễ đại sự của của chúng ta!”

Người có âm giọng khàn khàn bất mãn nói: “Muốn sờ thì đợi xong chuyện rồi hẵng sờ. Có tiền rồi thì cậu muốn sờ người phụ nữ nào mà không được cơ chứ? Thế quái nào cần phải sờ một nữ pháp y hàng ngày tiếp xúc với tử thi như vậy chứ? Không sợ sẽ ám mùi xui xẻo à?”

“Nữ pháp y cũng là phụ nữ cơ mà, hơn nữa, còn là người phụ nữ nhà giàu nhất, hương vị nhất định sẽ tốt hơn những người phụ nữ khác.”

Người đàn ông kia lại đưa tay chạm vào chân của Mạch Tiểu Miên…

Toàn thân cô đều nổi da gà.

Thật muốn chặt tay của anh ta xuống mà!

May mắn thay, người đàn ông kia chỉ sờ hai cái, sau đó cũng không có thêm động tác nào nữa.

Dựa vào cảm giác, chiếc xe phóng nhanh trên đường bê tông, sau đó băng qua một con đường đá gập ghềnh, xuống dốc, lên dốc, cuối cùng dừng lại.

Mạch Tiểu Miên bị đẩy ra khỏi xe.

Trên đầu cô vẫn bị trùm bởi một chiếc túi vải đen.

Cô bị hai người đàn ông đỡ lấy, ném vào trong một gian phòng, cột vào ghế trói lại.

Túi vải bị xé toạc ra…

Mạch Tiểu Miên dùng sức hít mạnh vài hơi. sau đó đưa mắt nhìn xung quanh.

Đó là một ngôi nhà gỗ vừa tối vừa thấp, trên mặt đất đầy bụi bặm cùng rác rưởi, có không ít gián cùng côn trùng bò lung tung xung quanh.