Chương 470

“Không phải. Đó là kế hoạch mà chúng tôi nhất thời nổi lòng tham. Chúng tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã bắt cóc vợ của anh rồi, nên dứt khoát làm một công đôi chuyện, tống tiền anh ba mươi triệu nhân dân tệ nữa, sau đó cầm tiền rồi bỏ trốn ra nước ngoài.”

Người đàn ông mặt sẹo đáp.

Đôi mắt đen của Kiều Minh Húc co rút lại.

Lúc này, cảnh sát ập đến.

Người dẫn đội là cảnh sát trưởng mà Kiều Minh Húc có quen biết.

Sau khi anh ta cho người đưa hai tên bắt cóc đang bị thương nặng đi, đầu đầy mồ hôi chạy lại báo cáo với Kiều Minh Húc: “Đã bắt được người đến lấy tiền trong thùng rác, chỉ là một tên tài xế xe van thôi.”

“Ừ, điều tra kỹ càng chuyện này cho tôi, nếu không, chiếc ghế cục trưởng này của anh không biết sẽ được ngồi bao lâu đâu.”

Kiều Minh Húc lạnh lùng nói.

“Vâng, tổng giám đốc Kiều, vậy tôi đi phá án đây, khi nào có tin tức mới, tôi sẽ thông báo cho anh trước tiên.”

Cục trưởng vội vàng dẫn người rời đi.

Kiều Minh Húc quay lưng ngồi xổm trước mặt Mạch Tiểu Miên, nói: “Lên đi, tôi cõng em về!”

“Chân tôi không có bị thương mà.”

Mạch Tiểu Miên đứng dậy, phát hiện hai chân của mình lúc nãy vừa bị hai người kia đấm đá, cả người đau đến mức không thể đứng vững được, đành nằm lên lưng anh, để anh cõng đi.

Dù sao nếu như cô không để anh cõng, đoán chừng anh cũng định ôm cô đi.

“Chết mà vẫn còn ngoan cố!”

Kiều Minh Húc nói xong liền bế cô lên, nói: “Nhẹ quá, phải ăn nhiều hơn!”

“Trước kia anh nói tôi quá nặng.”

Mạch Tiểu Miên nhớ tới vết thương ở chân của cô, lần đầu tiên ôm anh đã nói cô quá nặng, bèn phản bác.

“Trước kia là trước kia, nhưng hiện tại tôi cảm thấy em quá nhẹ! Trở về để cho thím Trương hầm canh bổ sung dinh dưỡng cho em mới được, em nhất định phải ăn nhiều vào cho tôi, kẻo người ta nói tôi ngược đãi vợ nữa.”

Kiều Minh Húc nói.

Nghe những lời này của anh, trái tim của Mạch Tiểu Miên chợt cảm thấy vô cùng ấm áp. Nỗi sợ hãi cùng ủy khuất mà cô phải chịu đựng hôm nay dường như đã tan biến thành mây khói, cô tựa đầu vào bờ vai rộng của anh, lặng lẽ nằm trên lưng anh.

Tấm lưng của anh rất dày và ấm áp, giống như có thể gánh cả thế giới, cho cô cảm giác an toàn vậy.

Lần gần nhất được người khác cõng đi, có lẽ là khi còn bé, ở trên lưng cha.

Không ngờ đến ở cái tuổi này, còn có người sẽ cõng cô trên lưng nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mạch Tiểu Miên cảm động đến tận xương tủy, nước mắt lập tức xộc tới, rơi lên cổ anh…

Cảm nhận được sự mát lạnh ở cổ, biết cô rơi nước mắt, Kiều Minh Húc liền khẩn trương hỏi: “Có phải đau quá rồi không? Hay là do tôi làm em không thoải mái? Vậy để tôi đặt em xuống rồi bế xuống đồi nhé.”