Sở dĩ miếu Đào Hoa được gọi là miếu Đào Hoa, là bởi vì miếu Đào Hoa nằm trên núi Hoa Đào.Sở dĩ Núi Hoa Đào được gọi là Núi Hoa Đào, là bởi vì trên núi có rất nhiều cây hoa đào.Nhưng bất quá mùa không đúng, lúc này vô luận là ngọn núi nào cũng không có hoa, chỉ có một mảnh tuyết trắng bao phủ.Dãy núi bị tuyết dày bao phủ, tự nhiên ít người, thoạt nhìn khá tịch liêu.Bạch Việt không thể không hỏi, "Có thật là nơi này cầu nhân duyên rất linh không?"“Linh.” Tuổi này của Bội Kỳ đúng là tuổi yêu đương, nhìn qua bộ dáng đặc biệt vui vẻ: “Trong phòng bếp có vài vị tỷ tỷ, đều là sau khi cầu nhân duyên ở miếu Đào Hoa này về, thật sự là rất nhanh đã gặp được người trong lòng.""Như vậy thì đúng là rất linh." Bạch Việt trêu chọc Bội Kỳ giống như trêu chọc em gái của mình, "Vậy thì lát nữa ngươi không cần bồi ta, đi cầu một cái nhân duyên đi."Bội Kỳ lập tức đỏ mặt.Lương Mông cười, hắn ta còn chưa nói chuyện, Bạch Việt lại nói, "Hãy để Lương Mông đi cùng ngươi đi, tuổi này của Lương Mông cũng đã đến lúc tìm một tức phụ rồi.""..." Lương Mông tự xem náo nhiệt của chính mình, đột nhiên im lặng, không khỏi nhìn về phía Giản Vũ.Giản Vũ hào phóng nói: "Tiểu thư nói đi thì cứ đi đi, cho ngươi nghỉ nửa ngày.

Việt nhi bên này có ta bồi rồi, Bội Kỳ ngươi cũng không cần lo lắng."Nói như vậy thì mọi người đều hiểu, muốn cầu nhân duyên hay không, đều bị dụ đi hết.

Thiếu gia ghét bị người chú ý, cũng nên biết thức thời.Có lá thư giới thiệu của Mễ thái y, Giản Vũ đã thuận lợi tìm thấy Phương Minh đại sư mà ông ta đã nói.Quả nhiên, ở nơi lấy việc cầu nhân duyên làm chủ, Phương Minh đại sư mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng tinh thần rất tốt, khuôn mặt rạng rỡ, nhìn qua cũng không có vẻ gì là kham khổ.Sau khi đọc thư của Mễ thái y, nghe xong ý định của hai người, Phương Minh đại sư gật đầu, mời hai người họ vào.Dọc theo đường đi, Phương Minh một đường nhìn hai người, cảm thấy kỳ lạ.Ngồi xuống uống trà, Giản Vũ không khỏi nói: "Đại sư, có phải là ngài nhìn thấy chúng ta có chỗ không ổn không, cứ nói đi đừng ngại."Phương Minh đại sư cũng ngồi xuống, chậm rãi nói: "Lão nạp cùng với Mễ thái y có nhiều năm tương giao, hai người là do ông ấy giới thiệu tới, lão nạp có chuyện liền sẽ nói thẳng.”Giản Vũ gật đầu, Bạch Việt cũng bộ dáng bệnh tật ốm yếu như không thể sống nổi, ở một bên cũng yếu ớt gật đầu.“Các ngài mặc dù là hôn phu hôn thê, nhưng giữa hai người không có duyên nợ phu thê.” Lời nói của Phương Minh đại sư kinh thiên động địa.Giản Vũ lập tức đứng dậy.“Giản thí chủ, đừng kích động.” Phương Minh đại sư vội vàng nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”Một người trẻ tuổi như Giản Vũ khí huyết phương cương, lại ở một vị trí quyết đoán sát phạt như vậy, còn là trước mặt người trong lòng, vừa nghe nói không có được tức phụ, khó mà không cáu kỉnh ngay tại chỗ.Bạch Việt kéo Giản Vũ, Giản Vũ lúc này mới không tình nguyện mà từ từ ngồi xuống."Đại sư, tại sao lại như vậy?" Giản Vũ chậm rãi nói: "Ta cùng Việt nhi đã đính hôn từ trong bụng mẹ, chưa sinh ra đã có hôn ước, trong nhà phụ mẫu trưởng bối đều tán thành, chúng ta cũng vừa gặp đã yêu..."Giản Vũ nói một cách nghiêm túc, Bạch Việt một bên nghe được mà run rẩy, công phu trợn trọn mắt nói dối này, Giản Vũ quả nhiên cùng với nàng không phân cao thấp.Phương Minh đại sư cũng cẩn thận lắng nghe, nhưng trong lúc lắng nghe, trên mặt lộ ra vẻ nặng nề cùng thương xót.Ông ta lại tinh tế nhìn lại một lần nữa, nói: "Lão nạp muốn cùng vị cô nương này nói riêng vài câu."Giản Vũ hiển nhiên có chút do dự, Bạch Việt gật đầu với hắn.“Được, vậy ta sẽ ở bên ngoài, nếu cảm thấy không thoải mái có thể gọi ta.” Giản Vũ cúi đầu, quan tâm nói vài câu.Sau khi Giản Vũ ra ngoài, Bạch Việt nói: "Đại sư, có điều gì không tiện để cho chàng ấy nghe, hiện tại ngài có thể nói thẳng.”"Không phải như vậy.” Phương Minh đại sư nói: “Là bởi vì vừa rồi khí tức hai người trộn lẫn nhau, lão nạp xem không được rõ ràng.


Hiện giờ Giản thí chủ tránh đi, đã có thể nhìn rõ."Bạch Việt sốt sắng nói: "Nói thế nào đây?"Phương Minh đại sư nói: "Hai người không có duyên nợ phu thê, hiện tại cái này cũng không phải trọng yếu nhất, bởi vì nếu hai người kết hôn quá sớm, chỉ cần không có duyên nợ, hiện giờ mặc dù không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng chờ đến khi chuẩn bị hôn sự, mới bắt đầu có các loại trở ngại."Bạch Việt khẩn trương ngồi thẳng: “Kia hiện tại là vì sao?”Phương Minh đại sư thở dài một hơi: “Vị Giản thí chủ kia, là Đại Lý Tự Khanh, sát phạt quyết đoán, trên tay khó tránh khỏi vấy bẩn máu tươi sinh mệnh, mệnh cách cực kỳ bá đạo, người bình thường có có thể làm bạn."Bạch Việt biểu lộ trên mặt, nguyên lai là có ý tứ như vậy, nàng đại khái là đoán được điều gì đó.Phương Minh đại sư xem mặt đoán ý nói: "Mà mệnh cách của cô nương có chút đơn bạc, sẽ chịu không nổi, cho nên sẽ gặp phải nhiều chuyện, ngoại tà nhập thể, hồn phách bị hao tổn, ban ngày bất an, ban đêm gặp ác mộng."Bạch Việt vẻ mặt đau khổ: "Vậy tiểu nữ phải làm sao để giải quyết cục diện khó khăn này, xin đại sư chỉ một con đường sáng."Đại sư, ông có khúc mắc gì, ông muốn cái gì, cứ việc nói thẳng.

Mọi người diễn với ông thật sự rất mệt mỏi.Phương Minh sư phụ chậm rãi lắc đầu, "Là ý trời, không phải sức người có thể cưỡng cầu.


Nếu như cô nương kiên trì ở bên Giản thí chủ, đối với ngài ấy thật ra không gây trở ngại gì, nhưng đối với cô nương sẽ có thương tổn, thời gian quá dài sợ là đe dọa đến tính mạng, chưa chắc có thể đợi đến ngày thành hôn."Nói cách khác, nếu như bản thân nàng không từ bỏ Giản Vũ, những kẻ đứng sau chuyện này cuối cùng sẽ lấy mạng nàng.Để thể hiện sự yếu đuối của mình, Bạch Việt đã cố tình bôi mặt trắng bệch khi ra ngoài, trang điểm rất hốc hác.

Bây giờ nghe thấy điều này, vẻ mặt của nàng càng trở nên khó coi hơn, như thể ngay sau đó liền có thể ngất đi.Ngay khi Phương Minh lo lắng nhìn nàng, nàng lại nhỏ giọng nói: “Tiểu nữ… thật ra trong lòng tiểu nữ biết mình không xứng với Mạc Dịch.

Chính là Giản gia đối đãi với tiểu nữ rất tốt, tiểu nữ lẻ loi một mình vào kinh thành, bọn họ lại đối đãi với tiểu nữ chân thành như vậy, hỏi làm sao tiểu nữ có thể không tham luyến loại ấm áp này."Diễn xướng đều xuất sắc, Bạch Việt tự tán thưởng cho chính mình một chút.Phương Minh cùng nhau cảm khái, "Một chữ tình, bao nhiêu người ví nó đứt ruột đứt gan, vì nó mà vượt lửa vượt sông, xác thật là khó có thể dứt bỏ.


Nhưng vạn vật đều có thiên định, mệnh người đều được định sẵn, ta và cô nương đều là phàm nhân, cuối cùng khó có thể xoay chuyển.

"Bạch Việt vẻ mặt thống khổ, trong lòng tràn đầy lo lắng, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề."Đại sư.” Bạch Việt nói: “Ngài nói mệnh cách của Mạc Dịch cứng rắn như thế, nếu sau này chàng ấy như chàng ấy có mối nhân duyên, vậy thì ngày sau sẽ không cô độc phải không.

"Phương Minh đại sư cũng không ngạc nhiên Bạch Việt sẽ hỏi vấn đề này, những người ta có không được, đều muốn hỏi rằng, cuối cùng là ai có thể có được.“Mệnh cách của Giản thí chủ phải cần người có cùng mệnh cách khí phách như thế, là người đại phu đại quý, mới có thể miễn cưỡng xứng đôi.” Phương Minh đại sư nói: “Mà hiện giờ cô nương sức khỏe suy yếu, nếu như có thể rời khỏi Giản phủ, tìm một nơi yên tĩnh xinh đẹp tĩnh dưỡng, liền có thể không thuốc mà khỏi bệnh."Bạch Việt đột nhiên bừng tỉnh, nói, "Tiểu nữ hiểu được.”Phương Minh đại sư cẩn thận nhìn vẻ mặt của Bạch Việt, "Thí chủ thật sự đã hiểu?”"Tiểu nữ hiểu rõ, thật sự hiểu rõ." Bạch Việt chậm rãi đứng dậy, "Nhưng chuyện này quá đột ngột, tiểu nữ cần phải suy nghĩ kỹ càng.


"Trên đời này có rất nhiều vì theo đuổi tình ái mà bất kể sinh tử.

Cũng có rất nhiều người vì để sống sót mà không từ thủ đoạn nào, Phương Minh đại sư không biết Bạch Việt là loại người nào, trong lòng chỉ hy vọng nàng có thể có lý trí mà buông tay.Giản Vũ ở ngoài cửa nóng lòng chờ đợi, ngay khi hắn không nhịn được muốn đi vào, cuối cùng cũng đợi được Bạch Việt đi ra.Mặc dù Bạch Việt đi rất chậm, sau khi nhìn thấy hắn, nhìn thấy bên ngoài không có ai, nàng nhướng mày cong môi cười, đưa tay ra trước mặt làm động tácBa sao?Giản Vũ nhíu mi, một vòng tròn với ba ngón tay, cái này là có ý tứ gì?.