"Hưu Hưu năm nay mấy tuổi rồi?" Sở Lâm nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Hưu Hưu.

Năm nay… mấy tuổi...

Wow, nó dường như đang tỏa sáng rực rỡ.

Trong đầu của Hưu Hưu đã bị những viên đá quý sáng chói trước mặt làm lóa mắt, câu hỏi của cô ấy lập tức biến thành một làn gió, vừa lọt vào tai đã biến mất.

Thấy cô bé nhìn chằm chằm vào cổ mình không chớp mắt, dáng vẻ giống hệt một con mèo thèm ăn. Sở Lâm mỉm cười, chỉ vào sợi dây chuyền và hỏi: "Hưu Hưu thích cái này à?"

Sở Lâm vừa nói, Hưu Hưu mới biết việc mình đang lén lút nhìn vào thứ lấp lánh của người khác đã bị phát hiện rồi, cô bé xấu hổ che mặt, gật đầu: "Đẹp ạ~"

Sở Lâm bị vẻ ngoài đáng yêu của cô cháu gái làm mê mẩn, đến mức vẫy tay với Cố Kỳ bên cạnh: "Tiểu Kỳ, lại đây giúp mẹ gỡ chiếc vòng cổ ra."

Cố Kỳ đoán Sở Lâm muốn đưa chiếc vòng cổ cho bé mập này nên cau mày, oán giận nói: "Không phải chứ mẹ, mẹ muốn tặng là tặng ngay chiếc vòng cổ trị giá hàng trăm ngàn tệ à. Vậy sao mẹ lại có thể cắt bớt sinh hoạt phí của con dứt khoát thế nhỉ?"

Sở Lâm trợn mắt nói: "Mau lên! Nếu còn nói nhảm nữa, cẩn thận tháng này mẹ sẽ không cho con một xu."

Cố Kỳ bĩu môi, không dám nói thêm gì nữa, gỡ chiếc vòng cổ ra.

Sở Lâm đem sợi dây chuyền đặt ở trước mặt Hưu Hưu: "Nếu Hưu Hưu thích thì cô tặng cho Hưu Hưu được không?"

Tặng cho Hưu Hưu!

Hưu Hưu không khỏi kinh ngạc, theo bản năng muốn vươn tay, nhưng giây tiếp theo, cô bé nhanh chóng thu bàn tay không vâng lời của mình, ôm chặt vào ngực.

Cô bé lắc đầu: "Không được, mẹ nói không thể lấy đồ của người khác."

Sở Lâm càng cười vui vẻ hơn: "Cô không phải người khác, cô là cô của con. Hưu Hưu nhanh cầm lấy đi, đây là quà cô tặng cho Hưu Hưu đáng yêu của chúng ta."

Hưu Hưu có chút do dự quay đầu lại nhìn Sở Hàn Lan: "Cha ơi?"

Nhìn thấy vẻ đau đáu mong chờ của con gái, Sở Hàn Lan gật đầu: "Nhận đi, cảm ơn cô đi."

Hưu Hưu không giấu được sự vui mừng: "Con cảm ơn cô ạ~"

Sở Lâm trực tiếp đeo sợi dây chuyền này vào cổ Hưu Hưu, để cô bé cúi đầu là có thể chơi đùa.

Hưu Hưu cúi đầu sờ sờ chỗ này chỗ kia của chiếc vòng đá quý, không thể bỏ nó xuống, đôi mắt to vốn đã sáng giờ lại càng sáng hơn.

Sở Lâm trêu chọc: "Bé yêu thích đến vậy sao?"

Hưu Hưu ôm chặt chiếc vòng cổ đá quý trong tay, cười khúc khích: "Sáng lấp lánh, Hưu Hưu thích ạ."

Sở Lâm nhướng mày nhìn Sở Hàn Lan: "Em nghe thấy chưa?"

Sở Hàn Lan nhếch khóe môi nói: "Chỉ cần con bé thích là được." Anh có thể mua cho con gái bất cứ thứ gì chứ đừng nói đến đồ trang sức nhỏ.


Sau khi trêu đùa bạn nhỏ xong, Sở Lâm lại bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: "Sao Hưu Hưu lại ở đây, Tư Vận đâu?"

Nụ cười trên mặt Sở Hàn Lan nhạt đi một chút: "Cô ấy chưa muốn quay lại."

Sở Lâm nói đùa: "Ồ, trước đây chị đã nói với em rồi, cái kiểu thẳng nam ung thư* như em không thay đổi là không được. Bây giờ em đã biết mình không thể theo đuổi vợ mình rồi phải không?"

[*]Thẳng nam ung thư 直男癌: Là một biệt danh dùng để chế giễu những người đàn ông sống theo quan điểm, giá trị quan và thế giới quan của mình, lúc nào cũng cảm thấy bất mãn, khó chịu với người khác. Quan điểm chung của những thẳng nam nham là thường tự cao tự đại cho mình là đúng, coi thường giá trị của người phụ nữ, cụ thể là lời nói và hành động của người phụ nữ (Baike). Thẳng nam ung thư gần giống với "gia trưởng", họ quá cứng ngắc với mọi thứ, khi làm mọi việc phải suy xét kỹ lưỡng, luôn thích áp đặt người khác. Những người phụ nữ bị họ áp đặt thường không được sống với tính cách, bản chất riêng của mình, luôn phải chịu sự điều khiển của họ.

Sở Hàn Lan mím môi, không trả lời.

Sở Lâm hỏi: "Cha ở đâu? Ông ấy có biết về Hưu Hưu không?"

Sở Hàn Lan: "Không, ông ấy vẫn đang ở viện dưỡng lão. Bây giờ em cũng không có ý định nói cho ông ấy biết. Đợi mọi chuyện ổn định lại đã."

Nghĩ tới thái độ của ông cụ Sở đối với Quý Tư Vận, Sở Lâm lại cau mày.

Có một số điều không dễ nói trước mặt đứa trẻ, cô ấy hất cằm sang một bên nói: "Qua đó nói chuyện đi."

Nói xong, cô ấy quay đầu cười nhìn Hưu Hưu, sờ sờ đầu cô bé: "Cô nói chuyện với cha một lát. Hưu Hưu tự chơi nhé."

Hưu Hưu kéo sợi dây chuyền ra, gật đầu: "Vâng ạ~"

Trước khi Sở Lâm rời đi, cô ấy còn dặn dò Cố Kỳ: "Nhớ trông em đó biết chưa?"

Cố Kỳ miễn cưỡng trả lời: "Con biết rồi." Nói xong thì nằm bẹp xuống ghế sofa.

Hưu Hưu muốn khoe đồ sáng lấp lánh của mình với anh Tiểu Chấp, nhưng cô bé nhìn trái nhìn phải, bóng dáng của Tạ Chấp đã không còn ở bên nữa.

Cô bé không biết anh Tiểu Chấp lặng lẽ rời đi từ lúc nào.

Bên cạnh chỉ có một người anh trai xấu.

Hưu Hưu mím môi và chỉ có thể tiếp tục xem hoạt hình trong khi ôm chiếc vòng cổ yêu quý của mình.

Cố Kỳ ở một bên đang chơi game, trong điện thoại di động tiếp tục truyền đến hiệu ứng âm thanh "chát chát".

Tai Hưu Hưu giật giật, không khỏi có chút tò mò.

"Chú hệ thống, anh trai xấu đó đang làm gì vậy?"

[Chơi trò chơi.]

Cô bé nghiêng đầu hỏi: "Trên điện thoại cũng có trò chơi sao?" Cô bé nhớ tới trò chơi trốn tìm trước đây từng chơi với anh Tiểu Yến.

Hiệu ứng âm thanh của các anh hùng trong game vẫn liên tục vang lên, nghe rất sống động.


Hưu Hưu không giấu được sự tò mò, rón rén đi tới.

Cô bé núp phía sau Cố Kỳ, vừa đủ để nhìn thấy màn hình điện thoại của Cố Kỳ.

Trên điện thoại di động, một nhóm người nhỏ bé kỳ lạ đang chạy xung quanh, ngay sau đó xuất hiện hàng cây và hoa đủ màu sắc.

Hưu Hưu bị cảnh tượng này mê hoặc, khi người đàn ông nhỏ bé được Cố Kỳ điều khiển lần nữa phóng ra hiệu ứng đặc biệt của bông tuyết, cô bé không khỏi thốt lên "Wow~".

Cố Kỳ giật mình, quay đầu nhìn đứa trẻ đang nhìn trộm: "Này, em còn nhìn trộm à?"

Hưu Hưu cảm thấy có chút áy náy, kiêu ngạo ngoảnh mặt đi: "Em, em không muốn xem trận đấu của anh đâu."

Cố Kỳ cười khúc khích, không hiểu lòng tự trọng khó hiểu của trẻ con.

Cậu ta khá thích bé mập mũm mĩm này, cảm giác hai má như kẹo dẻo, thật tuyệt.

Nghĩ tới đây, cậu ta lại nhéo mặt Hưu Hưu và nói: "Bé mập, xem kỹ nhé, anh sắp thắng rồi."

Hưu Hưu không phải là bé mập!

Hưu Hưu khó chịu phồng má lên, phản đối anh: "Anh sẽ không thắng đâu!"

Cố Kỳ cười khểnh, không quan tâm, cậu ta là cao thủ, bây giờ đang thuận lợi, làm sao có thể thua?

Không ngờ thời gian sau đó, đội của cậu ta bắt đầu mắc sai lầm thường xuyên, chưa đầy năm phút chơi thuận buồm xuôi gió, địch đã đẩy tháp pha lê ra xa.

Nghe được tiếng "Defeat" nặng nề, Cố Kỳ vẫn có chút không thể phục hồi tinh thần, mình thật sự thua sao?

"Em là cái đồ quạ đen." Cố Kỳ tức giận chỉ tay.

Tuy nhiên, cậu ta chỉ nói vậy thôi và không cho đó thực sự là lỗi của Hưu Hưu nên lại tiến vào bảng xếp hạng mà không dừng lại.

Nhìn Cố Kỳ u sầu, Hưu Hưu vui vẻ. Anh trai xấu chơi game không thắng, cô bé trả thù cho mình và anh Tiểu Chấp rồi!

Nhìn thấy người đàn ông nhỏ bé lại xuất hiện trên màn hình điện thoại, Hưu Hưu thích thú che miệng lại, kiên quyết nói: "Không thể thắng!"

Vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi họ lại thua ở vòng đấu này.

Cố Kỳ không mê tín, lại bắt đầu lượt chơi khác.

Sau đó... bốn ván thua liên tiếp khi Hưu Hưu nói đi nói lại "Không thể thắng!”

"Hừ..." Cố Kỳ không thể tin nhìn vào chiến tích vô cùng thê thảm: "Không thể nào, em là cái đồ bé mập độc miệng à?" Đã lâu rồi cậu ta không thê thảm như vậy!


Hưu Hưu: "Không được gọi em là bé mập nữa!"

Cố Kỳ không để ý, lại bắt đầu chơi game, nhìn khuôn mặt tròn trịa như kẹo dẻo của Hưu Hưu, cậu ta do dự nói với Hưu Hưu, ý định thử một lần cũng không bị lỗ: "Bé mập… à, em gái, em thử nói "thắng" được không?"

Hưu Hưu hất cằm lên và nói: "Không muốn!"

Cố Kỳ dỗ dành: "Ngoan nhé, anh trai sẽ mua kẹo cho em."

"Hừ, không muốn là không muốn!" Hưu Hưu vẫn ghim thù!

Cố Kỳ tiếp tục thuyết phục: "Vậy em muốn cái gì nói cho anh biết, anh sẽ đồng ý hết, chỉ cần em nói "thắng" là được."

Hưu Hưu chậm rãi quay lại hỏi: "Có thật không?"

"Đương nhiên là thật." Cố Kỳ giơ tay lên: "Anh xin thề!"

"Vậy..." Hưu Hưu nhỏ nhẹ nói: "Sau này anh không được gọi em là bé mập."

Cố Kỳ mỉm cười, đơn giản như vậy: "Được!"

"Còn nữa," Hưu Hưu hung dữ trừng mắt nhìn: "Anh không được mắng anh Tiểu Chấp nữa, anh phải xin lỗi anh ấy."

"Cái gì?"

[Cái gì?]

Hai âm thanh kinh ngạc đồng thời vang lên, một thanh âm không có gì bất ngờ là của Cố Kỳ, một âm thanh còn lại là của hệ thống.

Tuy Cố Kỳ không quá ghét Tạ Chấp, nhưng cậu ta xuất thân từ gia đình giàu có, luôn được mọi người xung quanh tung hô, nên khó tránh khỏi có chút khinh thường và kiêu ngạo.

Hưu Hưu là em họ của cậu ta thì vẫn có thể bao dung, nhưng Tạ Chấp chỉ là một người xa lạ được nuôi dưỡng trong nhà họ Sở, cậu ta không muốn xin lỗi Tạ Chấp.

Về phần hệ thống, nó hy vọng Hưu Hưu có thể làm phiền và bắt nạt Tạ Chấp giống như trong sách gốc, để Tạ Chấp có thể củng cố quyết tâm làm việc chăm chỉ càng sớm càng tốt, tuy nhiên, sao con rồng nhỏ này lại luôn làm điều ngược lại!

Xin lỗi? Còn không ngại nhân vật chưa đủ nhiều OOC* sao?

[*] OOC là viết tắt của cụm từ Out of Character (tạm dịch “vượt ngoài tính cách”). Khái niệm OOC thường xuất hiện trong lĩnh vực fanfiction để chỉ việc người viết fanfiction xây dựng tính cách, hành động nhân vật khác hay thậm chí là trái ngược với cách tác giả xây dựng tính cách nhân vật đó trong canon (tức tất cả những gì xuất hiện trong tiểu thuyết, phim… gọi chung là tác phẩm gốc và được công nhận là chính thức).

Bản chất của rồng là gian ác, xảo quyệt, nhưng hệ thống không biết con rồng mình trông coi bị làm sao. Bé rồng hoàn toàn không kế thừa được truyền thống tốt đẹp của tổ tiên, chẳng lẽ khi hoà hợp với linh hồn của nguyên chủ lại xảy ra phản ứng hóa học kỳ diệu nào đó?

Nhưng…

Hệ thống chợt nghĩ ra một ý tưởng mới, thật ra cứ để Hưu Hưu tiếp tục phát triển như vậy cũng không sao, sau khi Tạ Chấp chầm chậm cảm nhận được sự ấm áp nhưng lại bị phản bội tàn nhẫn, như vậy có khiến cậu chịu tổn thương càng nặng hay không?

Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Đến khi đó chỉ cần tìm cách để Hưu Hưu giáng cho Tạ Chấp một đòn chí mạng thôi là được rồi nhỉ?

Hệ thống càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này có thể thực hiện được thì offline, không nói thêm nữa.

Bên kia Cố Kỳ vẫn đang thương lượng với Hưu Hưu: "Không, những chuyện khác đều được, nhưng anh sẽ không xin lỗi Tạ Chấp."

Hưu Hưu có chút sốt ruột: "Vậy, vậy thì em cũng không nói là anh sẽ thắng nữa!" Nói xong, cô bé bịt miệng lại, dùng hành động thể hiện mình sẽ không bao giờ nhượng bộ.


Cố Kỳ thật sự chịu thua rồi, nhưng cậu ta cũng rất muốn biết con nhóc này có thực sự nói được như vậy hay không, sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng quyết định đồng ý trước: "Được rồi, lát nữa anh sẽ xin lỗi cậu ấy."

Sau đó cậu ta chỉ vào điện thoại và nói: "Bây giờ có thể nói chưa."

Hưu Hưu gật đầu và nhìn người đàn ông nhỏ bé trong điện thoại: "Anh sẽ thắng~"

Cố Kỳ hài lòng và quay lại tập trung vào trò chơi.

Hay thật, lần này cậu ta thực sự đã thắng!

Và tiêu diệt những tên trộm từ mọi hướng!

Tuyệt vời! Cố Kỳ kinh ngạc nhìn cô bé mập mạp bên cạnh.

Cậu ta phấn khích nên lại nài nỉ cô bé nói "thắng" thêm vài lần nữa.

Lần nào cậu ta cũng thực sự thắng!

Tin vào huyền học* làm gì. Tin Hưu Hưu đi! Cố Kỳ hí hửng cười phá lên.

[*] Huyền học (玄学) là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời cổ xưa Trung Hoa. Ngày nay, thuật ngữ Huyền Học đã được mở rộng hơn đến nhiều nơi trên thế giới dùng để giải thích cho những điều mà con người không thể lý giải bằng tôn giáo hay khoa học.

"Xin lỗi."

Áo bị ngón tay nhỏ túm lấy, phá vỡ mộng tưởng của Cố Kỳ: "Đi xin lỗi anh Tiểu Chấp."

Nụ cười trên mặt Cố Kỳ cứng lại, không ngờ con bé này còn nhớ tới chuyện đó.

"Ừ... không cần đâu. Thật ra anh cũng không mắng cậu ấy nhiều mà. Anh chỉ nói đùa thôi, em hiểu câu nói đùa không?" Cố Kỳ muốn quỵt nợ.

Thấy cậu ta nói không giữ lời, Hưu Hưu mím môi cảm thấy mình bị lừa, tức giận sắp khóc: "Nói dối, anh vừa mới hứa với Hưu Hưu. Sau này anh trai xấu sẽ không bao giờ thắng game nữa!"

"Suỵt, suỵt!" Cố Kỳ vội vàng bịt miệng lại: "Được rồi! Anh đi xin lỗi được chưa."

"Vậy thì đi với em." Hưu Hưu ngừng khóc, chỉ để lại những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt.

Hưu Hưu dẫn Cố Kỳ lên lầu, đi được nửa đường thì mất hết sức, đưa tay về phía Cố Kỳ nói: "Bế, Hưu Hưu không đi được nữa."

"Ha." Cố Kỳ tức giận cười lớn: "Con nhóc em thật sự không coi anh là người ngoài sao?"

Sau đó cậu ta chợt nhận ra, ồ, hình như cậu ta thật sự không phải người ngoài?

Không còn cách nào khác là phải bế bé mập lên.

Ngày xưa, Liêm Pha tự trói nhận tội*, ngày nay lại có Cố Kỳ phải nhận tội với Hưu Hưu.

[*] Bạn đọc muốn tìm hiểu thêm thì vào link này nhé:

https://bienniensu.com/lich_su_trung_quoc/liem-pha-tu-troi-nhan-toi/

- ------------------

Hưu Hưu: Hãy chọn tôi đồng hành cùng bạn trong trò chơi, tôi siêu giỏi đó~