Chú chó lớn?

Người đàn ông sửng sốt, suýt nữa không nhận ra cô bé đang nói về điều gì.

Hưu Hưu vui vẻ nói thêm: "Chú chó lớn màu trắng!"

Nhớ lại lần đầu tiên gặp đứa trẻ này, cuối cùng người đàn ông cũng nhớ ra cô bé đang nói về chú chó cưng của mình.

Anh ta mỉm cười nói: "Đúng rồi, cô bạn nhỏ vẫn còn nhớ sao?"

Đứa bé này có trí nhớ rất tốt, nghiêng đầu nhìn anh ta: "Chú là bạn của mẹ anh Tiểu Yến!"

Khi nhắc đến người bạn cũ, nụ cười trên mặt người đàn ông trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, anh ta gật đầu: "Đúng, chú là bạn của mẹ anh trai cháu."

"Chú, chú tới xem anh Tiểu Yến chơi đá bóng sao?" Hưu Hưu lại hỏi.

Người đàn ông đưa ánh mắt về phía giữa sân, trong mắt hiện lên một tia buồn bã: "Ừm, đến gặp Tiểu Yến."

"Hưu Hưu cũng đến đây để xem anh Tiểu Yến chơi bóng đá, còn muốn cổ vũ cho anh ấy nữa cơ!" Cô bé tự hào giơ cánh tay mũm mĩm lên, như thể đã quên mất vừa rồi mình còn tức giận và nói không cổ vũ Sở Yến nữa.

Nghĩ đến sự tương tác giữa hai đứa trẻ vừa nhìn thấy, người đàn ông không khỏi bật cười lần nữa: "Chà, bạn nhỏ thật là giỏi."

Hưu Hưu không biết tại sao chú trước mặt luôn không gọi tên mình: "Cháu tên là Hưu Hưu."

Anh ta dường như cảm thấy lời tự giới thiệu nghiêm túc của cô bé khá thú vị, người đàn ông nở nụ cười nói: "Xin chào, chú họ Trình, cháu có thể gọi chú là chú Trình."

"Chào chú Trình~"

Hưu Hưu ngoan ngoãn gọi một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng còi vang lên trên sân, cô bé quay lại nhìn xung quanh, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tạ Chấp lo lắng cô bé sẽ ngã khỏi ghế nếu cứ xoay qua xoay lại, vì vậy cậu vỗ nhẹ vào tay cô bé và nói: "Ngồi yên nào, trận đấu bắt đầu rồi."

"Vâng ạ!" Hưu Hưu vâng lời ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Tạ Chấp quay người lại, liếc nhìn người đàn ông phía sau.

Nhận thấy ánh mắt của cậu, người đàn ông cụp mắt xuống và mỉm cười.


Các cầu thủ bóng đá trẻ của hai trường đang chạy nhảy trên sân cỏ xanh, vì mặc đồng phục giống nhau nên Hưu Hưu cuối khó khăn lắm mới tìm thấy Sở Yến giữa những củ cải nhỏ.

Nhìn những anh trai đó lần lượt đuổi theo quả bóng đen trắng, trong mắt Hưu Hưu dần dần hiện lên nghi hoặc, cô bé kéo ống tay áo của Tạ Chấp nói: "Anh Tiểu Chấp, sao các anh đó lại đuổi theo quả bóng kia?"

Dì Vương có chút đồng cảm liếc nhìn Tạ Chấp, trong lòng thầm nghĩ may mà hôm nay có Tạ Chấp, nếu không bà ấy đã trở thành mục tiêu trong mười vạn câu hỏi của cô nhóc này.

Tạ Chấp cũng đau đầu, nhìn vào đôi mắt ham học hỏi kiến ​​thức của cô bé, cậu giải thích ngắn gọn: "Chơi bóng đá là thế này, mọi người phải cướp lấy trái bóng, đưa bóng vào lưới đối thủ."

Trong khi cả hai đứa trẻ nói chuyện, do Sở Yến đại diện cho trường tiểu học Kinh Nhất đã giành được bóng từ chân đối thủ, phụ huynh và bạn bè trên khán đài đã reo hò.

Nhìn khuôn mặt vui vẻ của các anh, Hưu Hưu gãi đầu nói: "Vậy tại sao chúng ta không thể có thêm vài quả bóng nữa? Như vậy sẽ không phải làm việc vất vả, cha mẹ các anh ấy cũng sẽ vui hơn?"

Tạ Chấp: "... Bởi vì quy định chỉ có thể có một quả bóng."

Hưu Hưu bĩu môi lắc đầu: "Những người đặt ra quy định thật là ngốc!"

Không thông minh như Hưu Hưu.

Tạ Chấp: "… Ừ, Hưu Hưu nói đúng."

Cô bé Hưu Hưu ba tuổi vẫn chưa hiểu được niềm vui của loại trò chơi cạnh tranh này nhưng rất dễ bị lây nhiễm bởi cảm xúc của những người xung quanh.

Mọi người reo hò khi bàn thắng được ghi, Hưu Hưu cũng vui vẻ giơ đôi tay nhỏ bé lên.

Cảm thấy tiếc nuối khi để mất bóng, Hưu Hưu khoanh tay và nói: "Ôi trời haizz!"

Nghe thấy động tĩnh của cô bé, khóe môi Tạ Chấp cong lên.

"A, bóng đang ở chỗ của anh Tiểu Yến!"

Nhìn thấy Sở Yến nhận bóng từ đồng đội, Hưu Hưu phấn khích đứng dậy chỉ vào giữa sân: "Anh Tiểu Chấp, anh nhìn xem, anh Tiểu Yến đang có bóng đó."

Tạ Chấp gật đầu: "Ừ, anh nhìn thấy rồi."

Hưu Hưu chia sẻ niềm vui khắp nơi, sau đó quay sang nói với Trình Tấn: "Chú Trình, chú có thấy không? Bóng đang ở chỗ của anh Tiểu Yến kìa!"


Nhìn cô bé khoe khoang, Trình Tấn cười nói: "Chú đang xem rồi, cảm ơn cháu đã nhắc nhở."

Nói xong anh ta lại ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào Sở Yến ở xa, nhìn thiếu niên khí thế bừng bừng, trong mắt hiện lên một tia mềm mại.

Sau khi truyền đạt tin vui thành công, Hưu Hưu hài lòng xoay người lại, lắc lư cơ thể rồi nhìn về phía Sở Yến.

Nhìn thấy Sở Yến chuyền bóng sang một bên lưới và đá vào, cô bé vui vẻ vỗ tay trong tiếng reo hò xung quanh.

"Anh Tiểu Yến thật là giỏi~"

Cô bé nhớ lại khẩu hiệu cổ vũ mà mình đã học thuộc lòng: "Anh Tiểu Yến, anh là tốt nhất, anh Tiểu Yến, anh là giỏi nhất, cố lên, cố lên, cố lên hehe!"

Không biết đang vui vẻ với điều gì, nhưng có vẻ như đang vui vẻ với chính mình…

Tạ Chấp nhớ tới sữa vừa mới mua, mở cặp lấy ra, nhét ống hút vào rồi đưa cho Hưu Hưu: "Có muốn uống sữa không?"

Nhìn hộp sữa hồng hào mềm mại trước mặt, mắt Hưu Hưu sáng lên gật đầu: "Muốn muốn. Hưu Hưu thích sữa nhất!"

Tạ Chấp bĩu môi cười nói: "Em tự cầm đi."

Hưu Hưu cầm sữa trong tay, vội vã uống một ngụm, hài lòng lắc lắc chân: "Ngon ngon~"

Dì Vương vỗ trán, bà ấy quên chuẩn bị đồ ăn cho cô bé, bình thường giờ này Hưu Hưu luôn phải ăn gì đó cho no bụng.

Cũng may Tạ Chấp cẩn thận.

Hưu Hưu uống nhiều đến mức má phồng lên, quay lại hỏi Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, anh có chơi bóng đá không?"

Tạ Chấp ngừng động tác lấy cuốn sách trong cặp ra, vốn muốn nói rằng mình không có hứng thú với bóng đá, nhưng lại nhìn vẻ mặt đầy hy vọng của cô bé nên cậu cân nhắc câu trả lời: "Không... biết chơi lắm."

Nhưng cậu có thể học được.

Tạ Chấp tập trung chú ý, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên học thêm nhiều thứ hay không.


"Tốt quá!"

Hưu Hưu vui vẻ hét lên.

Hình ảnh này khác hẳn với tưởng tượng của Tạ Chấp, cậu quay đầu nhìn sang một bên.

Hưu Hưu ôm hộp sữa, tít mắt cười: "Như vậy Hưu Hưu không phải là người duy nhất không biết chơi bóng rồi~"

Cô bé giống như anh Tiểu Chấp!

*

Nam Thành, khách sạn xung quanh thành phố điện ảnh.

"Mọi người vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho tốt nhé. Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Quý Tư Vận gật đầu và nói lời tạm biệt với người đó: "Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Cô cúi đầu tìm thẻ phòng trong túi, ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Nhìn thấy vị khách, cô theo bản năng cau mày lại: "Sao anh lại ở đây?"

Ánh mắt Sở Hàn Lan dán chặt vào người cô, nhìn thấy mái tóc dài đã khô nửa vai của cô, anh thấp giọng hỏi: "Tóc em bị làm sao vậy?"

Quý Tư Vận nắm chặt lòng bàn tay, cạnh sắc của tấm thẻ phòng khiến lòng bàn tay cô hơi đau: "Không liên quan gì đến anh, có chuyện gì thì cứ nói..."

Vừa nói, cô vừa giật mình, lo lắng ngước mắt lên: "Hưu Hưu bị làm sao hả?"

Sở Hàn Lan mím môi nói: "Hưu Hưu không sao đâu."

Sự căng thẳng trên khuôn mặt Quý Tư Vận giảm dần, cô lại mất kiên nhẫn: "Vậy anh tới tìm tôi làm gì?"

Cô thờ ơ nhìn lại, quẹt thẻ phòng, chuẩn bị đẩy cửa vào.

Sở Hàn Lan bước nhanh, đẩy cửa phòng cô đang định đóng lại: "Chúng ta nói chuyện đi."

Quý Tư Vận cau mày: "Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, giữa chúng ta không có gì để nói cả!"

Khi hai người đang nói chuyện, tiếng bước chân lại đến gần, Sở Hàn Lan áp vào cửa: "Được, vậy anh đợi ở đây, khi nào em có tâm trạng thì chúng ta nói chuyện."

Quý Tư Vận lo lắng và liếc nhìn về phía hành lang, hai thành viên đoàn làm phim đang đi về hướng này.


Cô tức giận trừng mắt nhìn Sở Hàn Lan, mở cửa nói: "Vào đi."

Hai người lần lượt bước vào phòng, nghĩ đến điều đó Quý Tư Vận càng tức giận hơn, cô quay lại nhìn anh: "Anh muốn làm cái quái gì vậy?"

Căn phòng rất nhỏ, là căn phòng tiêu chuẩn bình thường nhất, Sở Hàn Lan mặc một bộ vest sang trọng, đứng trong đó có vẻ lạc lõng.

Anh dường như không cảm thấy vậy, vẻ mặt tự nhiên hỏi: "Em không sấy tóc trước sao?"

Quý Tư Vận nhếch khóe môi mỉa mai: "Không cần đâu. Sếp Sở cứ đi thẳng vào vấn đề đi."

Giọng điệu từ lịch sự đến lạnh lùng của cô khiến khóe môi Sở Hàn Lan cứng đờ: "Anh chỉ sợ em bị cảm lạnh thôi."

Quý Tư Vận nhẹ nhàng nhướng mi, vẫn thờ ơ nói: "Không biết biểu đạt của tôi có gì không ổn, hay là năng lực lý giải của anh không tốt. Sếp Sở, để tôi hỏi anh lần cuối, rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Sở Hàn Lan im lặng nhìn cô một lúc, như có vẻ thỏa hiệp, anh nhẹ nhàng nói: "Tư Vận, dù thế nào đi nữa, anh cũng cảm ơn em đã sinh ra Hưu Hưu."

Quý Tư Vận dường như đang nghe chuyện hài: "Hưu Hưu là con gái của tôi. Tôi chọn sinh con bé ra không phải vì anh. Anh không cần suy nghĩ quá nhiều."

Ban đầu, sau khi rời đi, cô cũng mới phát hiện mình có thai, cô giằng co không biết có nên giữ lại đứa bé hay không, cuối cùng cảm xúc lấn át, cô không thể buông bỏ sợi dây huyết thống.

Nhưng mà cô cũng mừng vì lúc đó mình đã có quyết định đúng đắn và có được một cô con gái đáng yêu như vậy.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Tư Vận, Sở Hàn Lan sửng sốt.

Quý Tư Vận của ngày hôm nay đã thay đổi rất nhiều so với vài năm trước, cô không chỉ bao bọc mình trong một bộ áo giáp không thể phá hủy mà ánh mắt khi nhìn anh cũng không còn gợn sóng.

Cô dường như không bao giờ cười với anh nữa, nụ cười hoàn toàn không muốn rời xa và ngưỡng mộ đó.

Hai tay buông lỏng bên hông của Sở Hàn Lan dần dần trở nên cứng ngắc, dường như máu đã quên lưu thông đến tứ chi, thậm chí cả sức lực để nắm chặt tay cũng không còn nữa.

"Anh biết em nhất định đã nghe thấy một số tin đồn vô căn cứ." Sở Hàn Lan không tự nhiên tiếp tục nói: "Đó là lỗi của anh, anh không nên để em phải hứng chịu những lời chỉ trích và gièm pha đó."

Cổ họng anh khô khốc như chứa đầy cát, anh nuốt nhẹ, khó khăn nói giữa môi và răng: "Nhưng đó đều là giả. Anh đã nói với em rồi, anh và Tôn Ngữ Hoà nhiều nhất chỉ có thể coi là bạn bè. Anh không gạt em, làm sao anh có thể lừa dối em."

Sau khi nghe cái tên đó, lông mi của Quý Tư Vận run lên không thể kiểm soát.

"Đã không còn quan trọng nữa." Cô nhẹ nhàng nói: "Sếp Sở, dù anh và cô ấy có quan hệ gì thì anh cũng không cần nói cho tôi biết, tất cả đều đã là quá khứ, mọi người phải nhìn về phía trước.”

"Tôi hy vọng sau này, ngoại trừ những chuyện liên quan đến Hưu Hưu, chúng ta có thể ngừng liên lạc với nhau. Hiện tại tôi đang sống rất tốt, xin đừng làm phiền tôi, thực sự rất phiền."

- ------------------