"Anh Cố Kỳ, đợi em với!"

Cố Kỳ mười bốn tuổi cao hơn Sở Yến rất nhiều, bước chân nhanh đến mức Sở Yến khó có thể đuổi kịp.

Cố Kỳ quay người lại, "suỵt": "Nhỏ tiếng thôi, em muốn mọi người phát hiện chúng ta à?"

Sở Yến ngậm chặt môi, thận trọng gật đầu: "Em không nói nữa!"

Lúc này Cố Kỳ mới nhón chân, bởi vì càng đến gần đích nên bước đi càng nhẹ nhàng.

Không biết bọn họ đang nói chuyện bí mật gì mà kín tiếng, lại nói không nói chuyện này trước mặt trẻ con. Cậu ta không phải trẻ con, hai tháng nữa sẽ mười lăm tuổi rồi, có cái gì không thể biết chứ?

Cố Kỳ từ từ đến gần cửa, đứng dựa vào tường, cố gắng hết sức để vểnh tai lên.

Còn Sở Yến thì ngồi xổm bên cạnh chân cậu ta, cũng làm theo, áp sát vào tường.

Trong phòng mấy người không biết lời nói của mình đã bị hai quỷ nhỏ ngoài phòng nghe được.

Có lẽ vì không còn lo lắng bọn trẻ ở bên nên ông cụ Sở cũng không kìm nén được cảm xúc nữa: "Hưu Hưu, đứa trẻ này có thể ở lại nhà họ Sở, nhưng cha không chấp nhận người phụ nữ Quý Tư Vận đó!"

Sở Lâm không hài lòng, khuyên nhủ: "Cha, đừng coi trọng mình quá, cho dù cha có muốn cô ấy làm con dâu, cô ấy cũng không chịu làm con dâu nhà mình đâu."

Ông cụ Sở càng tức giận hơn trước lời nói của cô ấy: "Như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Nhà họ Sở chúng ta không cần con dâu như thế!"

Sở Hàn Lan nói với giọng điệu trịnh trọng: "Cha, con đã nói rồi, đây là việc của con."

Ông cụ Sở lớn tiếng phản bác: "Địa vị của con như thế thì hôn nhân không bao giờ là chuyện của một người!"


Sở Lâm trợn mắt, giọng nói vẫn thản nhiên như trước: "Thời đại nào rồi, ngày nay người trẻ chú ý đến quyền tự do kết hôn. Cha có thể cởi mở hơn không."

Ông cụ Sở tức giận trừng mắt nhìn: "Tự do kết hôn? Ban đầu cha nghe theo lời của con, cho phép con có quyền tự do kết hôn. Kết quả thế nào?"

Sắc mặt Sở Lâm tối sầm lại: "Sao lại nhắc đến con nữa? Chuyện con ly hôn thì sao? Con có bao giờ phàn nàn với cha một câu nào không? Con có nói một câu hối hận nào không? Con tự nguyện đi theo con đường mà mình đã chọn!"

Ông cụ Sở bực tức, nghẹn lời nhưng cũng không biết phải phản bác lại lời cô con gái sắc sảo của mình như thế nào.

Im lặng một lúc, ông cụ lại chuyển sự chú ý về phía Sở Hàn Lan: "Con quyết tâm cưới cô ta phải không?"

Sở Hàn Lan lạnh lùng nói: "Cha, bốn năm trước con đã nói những lời này với cha rồi. Vợ của con chỉ có mình cô ấy, cũng chỉ có thể là cô ấy."

Sở Lâm chậm rãi nói: "Được rồi, cha đừng cố chấp nữa. Theo thái độ của con trai cha hoặc lấy Quý Tư Vận làm vợ hoặc là độc thân cả đời. Tùy cha xem xét đó."

Cô ấy cười trêu chọc: "Với tình hình hiện tại, con trai cha có lẽ sẽ độc thân cả đời rồi."

Bị hai chị em này trêu chọc, ông cụ Sở tức đến mức gần không thở được: "Mấy đứa là đang muốn chọc tức cha chết hả!"

"Có sao? Tự cha tức giận đó chứ." Sở Hàn Lan nói.

Giọng Sở Lâm trở nên nghiêm túc hơn: "Cha, đừng ép Hàn Lan nữa. Cha nói xem nếu không phải ban đầu cha lấy cái chết ra ép nó đi xem mắt, nó sẽ không làm cái thỏa thuận hôn nhân buồn cười đó."

Ông cụ Sở kích động nói: "Đó cũng chỉ vì muốn nhìn thấy nó kết hôn trước khi cha chết thôi!"

"Đúng, nó nghe lời cha và kết hôn, nhưng đó có phải là điều cha muốn không?" Sở Lâm càng nói càng tức: "Có người con dâu mà cha ưng, một cô gái xuất thân từ một gia đình danh tiếng quyền quý, có đủ điều kiện đủ tư cách, tiện thể tặng luôn một đứa cháu trai, cha có vui không?"


"Bang" một tiếng, ông cụ Sở hất chiếc bình trên tay xuống đất, các mảnh sứ rơi ra từng mảnh.

Lời nói của Sở Lâm chạm đến nghịch lân* của ông cụ, tức giận đến mức lồng ngực đập phập phồng, không nói nên lời.

[*] Nghịch lân: Đó là vảy ngược của con rồng, là điểm kiêu hãnh nhất, cũng là điểm yếu nhất.

Nhìn thấy ông cụ như vậy, Sở Lâm bỗng hối hận vì mình đã nói quá gay gắt, mím môi đi về phía trước, nhẹ nhàng vỗ lưng để ông bình tĩnh lại: "Cha, con không nói lời này để chọc giận cha đâu. Con chỉ muốn cha biết có một số việc cha càng can thiệp vào thì sẽ càng khiến nó trở nên tồi tệ hơn thôi. Cha cũng biết tính của con trai mình mà. Dù cha có nói gì thì nó cũng sẽ chỉ làm theo ý mình. Vậy tại sao phải tức giận chứ? Cha cứ thoải mái, vui vẻ sống từng ngày không phải tốt hơn sao? Có khi lại tìm được một người bạn đời mới, không có gì phải lo lắng cả."

Ông cụ Sở giận dữ xua tay: "Vớ va vớ vẩn!"

Sở Lâm buông tay: "Được rồi, con không nói nữa."

Có lẽ cơn giận vừa rồi đã khiến cả người mệt mỏi, ông cụ xoa xoa lông mày, nhắm mắt lại, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Phải mất một lúc lâu lồng ngực mới dần dần ổn định lại, nhưng mặt tái nhợt hốc hác, sức sống cũng không còn một nửa: "Cha già rồi, không quản nổi đám trẻ các con nữa, dù sao nói gì thì các con cũng coi như gió thoảng bên tai. Tuỳ các con."

Sở Lâm nhếch môi, nhìn Sở Hàn Lan, nhướng mày nhìn anh.

Sở Hàn Lan vẫn lạnh lùng, bất kể là vừa rồi sấm sét mạnh mẽ của ông cụ Sở hay thái độ mềm mỏng lúc này, dường như anh đang đeo mặt nạ, không có chút phản ứng nào.

Sở Lâm lắc đầu, đoán rằng trái tim của người này không có ở đây.

Chậc chậc, người em xui xẻo này thật sự bị kết án không vợ sao?


Ông cụ Sở vẫn còn thở hổn hển và yếu ớt hỏi: "Tiểu Yến... cha ruột của nó thế nào rồi?"

Sở Hàn Lan không có bày tỏ ý kiến ​​gì với Trình Tấn, chỉ nói: "Anh ta và Tiểu Yến rất hợp nhau."

Sở Lâm nói: "Trước đây con đã từng gặp Trình Tấn rồi. Anh ta có năng lực, tính tình lại hiền lành chân thành, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."

Ông cụ Sở thở dài: "Nó có ý định gì chưa, nhận lại Tiểu Yến không?"

"Vâng, anh ta chính là nghĩ như vậy." Sở Hàn Lan nói.

Đầu ngón tay của ông cụ Sở hơi run lên: "... Còn bên nhà họ Tôn? Họ nói thế nào?"

Lúc này ở ngoài cửa, hai đứa trẻ đều sửng sốt trước những gì nghe được.

Trên mặt Sở Yến đầy sự khó hiểu, không có cách nào giải thích, bất đắc dĩ ngẩng đầu hỏi Cố Kỳ: "Anh Cố Kỳ, họ nói vậy là có ý gì? Cái gì lãi được cháu trai, cái gì mà cha ruột?"

Dù sao Cố Kỳ lớn tuổi hơn, nghe được những lời này, cậu ta đại khái hiểu được nguyên nhân kết quả.

Khó trách người lớn không muốn cho trẻ con nghe, cậu ta cũng hối hận, vì sao lại để Sở Yến đi cùng chứ?

Vẻ mặt cậu phức tạp, nhìn đứa trẻ tái nhợt trước mặt, nhếch môi: "Tiểu Yến..."

Sở Yến nuốt nước bọt, chóp mũi chua chát nói: "Họ nói cha thực ra không phải cha ruột của em, ông nội cũng không phải ông nội ruột của em, phải vậy không?"

Cố Kỳ kéo cậu ta đứng dậy, nói: "Thôi, đừng nghe bọn họ nói nhảm, anh dẫn em đi chơi game."

Nhưng Sở Yến vùng ra khỏi tay cậu ta, quay người, đẩy cánh cửa gỗ trước mặt lao vào.

Cố Kỳ không kịp phản ứng, nhịn không được: "Tiểu Yến!"

Trong phòng không ai ngờ tới lúc này Sở Yến lại xông vào.


Nhìn thấy Sở Yến đỏ hoe mắt, sững sờ.

Sở Hàn Lan ngạc nhiên: "Tiểu Yến?"

Sở Lâm bỗng nhiên đứng thẳng dậy, không biết thằng bé đã nghe được bao nhiêu lời mình vừa nói, khi nhìn thấy Cố Kỳ đi theo mình vào trong, cô ấy lập tức hiểu ra chuyện gì xảy ra, cúi gằm mặt xuống: "Cố Kỳ, con dẫn em trai tới đây?"

Cố Kỳ đơ cả người, vừa bước vào phòng lập tức thu chân lại, chột dạ: "Con, con đi trước!"

Ánh mắt Sở Yến trống rỗng nhìn ba người lớn trong phòng, trên mặt nhợt nhạt: "Những lời mọi người vừa nói đều là thật sao?"

Sở Lâm đi tới, nhẹ nhàng sờ đầu cậu ta: "Tiểu Yến, cô chỉ nói đùa với cha và ông nội của cháu mà thôi."

Sở Yến đẩy tay cô ấy đi, nước mắt trào ra: "Cô nói dối! Cô không hề nói đùa! Ông nội không phải là ông nội ruột của cháu, cháu cũng không phải là con ruột của cha, phải không?"

Suy cho cùng thì mình cũng là người chứng kiến ​​đứa bé lớn lên, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Sở Yến, lòng đau như cắt, ông cụ Sở đẩy xe lăn tới nói: "Tiểu Yến, cháu đang nói cái gì vậy? Ông nội sao không phải là ông nội thật của cháu chứ?"

"Cháu nghe thấy hết rồi!" Sở Yến lau nước mắt trên mặt, khoé mắt càng đỏ hơn: "Cháu nghe hết những gì mọi người nói rồi! Đừng nghĩ cháu còn nhỏ mà nói dối!"

Cậu ta nấc lên vì khóc, nhìn về phía Sở Hàn Lan: "Vậy cha, cha thích Hưu Hưu hơn, vì em ấy là con ruột của cha phải không?"

Sở Hàn Lan cứng ngắc buông hai tay ở bên người, đi về phía con trai: "Tiểu Yến, nghe cha nói..."

Sở Yến vừa khóc vừa ngắt lời anh: "Trước đây con không nghĩ ra, tại sao cha ôm Hưu Hưu, nhưng lại không bao giờ ôm con. Thì ra tất cả đều là giả..."

"Mọi người đều nói dối!"

Cậu ta hét lên một tiếng, đẩy Sở Hàn Lan đi, quay người chạy ra ngoài.

- ------------------