Edit: Nguyệt Hạ.

__________________________________

Xe bắt đầu chạy, cảnh vật, cây cối bên đường phố bay nhanh về sau ngoài cửa sổ, Diệp Nha đặt cặp sách nhỏ ở trêи đùi, mũi chân rũ xuống dưới hơi hơi động, vươn người về phía trước với nói tài xế: "Chú ơi, chúng ta có thể đi tìm anh trai con không?"

Hiện tại mới có bốn giờ rưỡi, cách thời gian Diệp Thanh Hà tan học còn mấy tiếng nữa.

Tài xế không chút suy nghĩ, cự tuyệt: "Anh con vẫn còn đang học, Nha Nha phải đợi rất lâu đấy."

"Không sao, không sao cả." Cô vẫy vẫy cái tay nhỏ, "Con đưa đồ cho anh ấy rồi đi luôn."

"Đồ?"

Diệp Nha vô thức vỗ vỗ vào chiếc cặp sách, "Vâng, chỉ một lát thôi."

"Được, vậy để chú báo trước cho anh con một tiếng đã."

Được đồng ý, Diệp Nha ngả người vào chiếc ghế dựa dành cho trẻ con.

Nửa giờ sau, xe hơi dừng lại ở Nhất Trung.

Cổng trường đóng chặt, bảo vệ đứng giữ ở cửa mọi lúc, nhìn qua cửa kính có thể thấy được không ít học sinh đang chạy bộ trêи sân thể ɖu͙ƈ, tài xế xuống xe nói chuyện cùng bảo vệ, mấy phút sau, Diệp Thanh Hà vội vã từ bên trong chạy ra.

Thiếu niên mặc đồng phục to rộng dáng người thon dài, thân hình nhỏ yếu, không dám chạy quá nhanh, tóc mái màu đen khẽ chuyển động vào chiếc chán theo bước chân của hắn.

Diệp Nha xách cặp sách theo, được tài xế ôm xuống xe.

Diệp Thanh Hà thở dốc rất nhỏ, vành tai trắng nõn bởi vì chạy vội mà hồng cả lên, hắn vẫy vẫy tay, chạy thẳng đến bên cạnh cửa nhỏ, còn Diệp Nha thì chỉ giống chú chó Corgi chân ngắn, tung ta tung tăng chào đón hắn.

Cô ôm cặp sách cùng anh trai cách môn tương vọng (*), nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt làm Diệp Nha bỗng nhiên xúc động trong lòng, vành mắt nhanh chóng đỏ lên.

__________________

*Câu gốc là "Lưỡng lưỡng tương vọng" ( 两两相望 ), có nghĩa "hai đầu nhìn nhau" hoặc "cách trở nhìn nhau", là một thành ngữ thường dùng để chỉ tình nhân. Ở trong trường hợp của Nha Nha và anh trai là hai người cách nhau cái cổng mà nhìn nhau nên là "Cách môn tương vọng".

___________________

"Nha Nha?" Diệp Thanh Hà ở bên trong ngồi xổm xuống, "Làm sao vậy, ở nhà trẻ không vui à?"

Diệp Nha bẹp miệng, bộ dạng thập phần ủy khuất.

"Sao Nha Nha lại không nói lời nào thế?" ngón tay Diệp Thanh Hà từ lan can vươn ra, nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt bóng loáng của cô.

"Oa...... anh ơi......" Mở miệng cái chính là nước mắt.

Diệp Thanh Hà có chút buồn cười: "Sao lại khóc rồi? Bây giờ anh không ra được, cũng không dỗ được em đâu."

"Em không có khóc...... là, là đôi mắt không nghe lời." Diệp Nha ném cặp sách xuống, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy lan can, mặt dán hết lên thanh cửa, khiến cho những khối cơ thịt trêи mặt cô bị ép thành từng khối. Hai mắt Diệp Nha như muốn dính lên người Diệp Thanh Hà, hận không thể lập tức chui vào, ôm chầm lấy.

"Diệp Thanh Hà, em gái cậu a!" Mấy nam sinh ôm vai bíu cổ nhau chạy tới xem náo nhiệt.

Diệp Thanh Hà gãi gãi mặt, xấu hổ cười: "Ừ, em gái tôi."

"Bao nhiêu tuổi rồi, em gái." Một nam sinh mạnh mẽ chen lên đầu, tươi cười hỏi cô, "Em gái, em tên là gì thế?"

Diệp Nha nâng nâng mắt, có chút bất mãn, thấp giọng lẩm bẩm: "Nha Nha muốn cùng anh trai có thế giới của hai người ......"

Phụt.

Các nam sinh bao gồm cả Diệp Thanh Hà đều bị chọc cười.

"Đi đi, đừng quấy rầy thế giới hai người của người ta." Các nam sinh cười cười rời đi, lúc gần đi còn hung hăng xoa xoa đỉnh đầu Diệp Thanh Hà, "Tí cho tôi mượn bài tập nha."

Diệp Thanh Hà tốt tính cười đùa, đánh vào eo đối phương: "Biết rồi."

Đám người đi xa dần, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng trêи mặt đất, ánh mắt ôn nhu, "Nha Nha cố ý tới tìm anh sao?"

Diệp Nha lúc này mới nhớ tới bánh quy nhỏ trong cặp sách, cô cúi đầu tìm kiếm, toàn bộ thân thể cùng ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng mới thấy cặp sách bị vứt bỏ ở bên cạnh, Diệp Nha ngồi xổm xuống kéo cặp sách, lấy bánh quy nhỏ ra, có lẽ là do lúc đi đường bị xóc nảy, hoặc là cô giữ không tốt, mấy chiếc bánh quy nhỏ được cất lâu trong cặp đã sớm mất đi hình dáng ban đầu, biến thành những mảnh vụn li ti.

Diệp Nha không nhịn được, nước mắt lại lần nữa rớt xuống.

"Hỏng, hỏng hết rồi......" Cô cầm bánh quy, khóc đến vô cùng khổ sở.

Rốt cuộc thì khóc có cái gì tốt??.

Tài xế bên cạnh hoàn toàn không hiểu được sự khổ sở của bạn nhỏ nhà ta, vẻ mặt đầy khó hiểu và bất đắc dĩ.

Diệp Thanh Hà ngoắc ngoắc tay: "Nha Nha lại đây."

"Hỏng...... Hỏng rồi." Diệp Nha thút tha thút thít, đưa bánh quy nhỏ qua, "Em muốn cho anh ăn......" Cái bánh quy nhỏ được làm thủ công ăn phi thường ngon, vừa giòn giòn, lại còn thơm thơm nữa, mỗi bạn chỉ được ba cái, cô rất muốn ăn hết luôn nhưng không đành lòng, cho nên giữ lại hai cái bánh có hình đẹp nhất, một cái cho anh trai, một cái cho Tử ɖu͙ƈ.

Cô tính toán kỹ lưỡng xong cả rồi, nhưng, nhưng hoàn toàn làm lơ chiếc bánh quy yếu ớt.

Diệp Nha cũng không biết rõ rằng nếu bánh quy nhỏ không đủ có thể xin thêm cô giáo, đầu óc chỉ bận buồn bã khi chiếc bánh quý hiếm bị nát bét.

"Không sao, vẫn có thể ăn được mà." Diệp Thanh Hà an ủi, "Em đút cho anh ăn đi."

Diệp Nha chậm rãi gật gật đầu, cô hít cái mũi, tay nhỏ cầm cái mép túi gói bánh quy, nín thở, ngón tay dùng sức xé sang hai bên ――

Bụp!

Phương thức mở túi có chút hơi thô bạo làm cho những mảnh vụn bánh quy bên trong như những bông tuyết vụt bay ra ngoài chầm chậm rơi đầy xuống mặt đất.

Cô ngơ ngác nhìn nhìn gói trống không trêи tay mình, lại nhìn nhìn bánh quy rơi đầy xung quanh mũi chân.

"......"

"............"

Không gian yên tĩnh hai giây.

Tâm hồn yếu ớt của cô bé lại một lần nữa bị đả kϊƈɦ, khóc đến phế gan phế phổi

"Mình thật ngốc, sao ngay cả việc này mình cũng làm không được thế??!" Diệp Nha tự ghét bỏ chính" mình, vừa khóc vừa nhặt bánh quy nhỏ trêи mặt đất, "Không được...... Không được làm bẩn mặt đất, oa...... anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, làm bánh quy nhỏ rơi hết xuống đất."

Cô khóc lóc cực kỳ thảm, đầu lưỡi nói năng mơ hồ, không rõ, nhiều nhất vẫn là ba chữ thật xin lỗi.

Tài xế ở bên cạnh nhịn cười.

Còn chú bảo vệ gác cổng thì cười thành ngỗng luôn.

Diệp Thanh Hà buồn rầu gãi đầu, không biết làm thế nào mới tốt.

Có thể thấy được, cô bạn nhỏ này thật sự rất thích miếng bánh quy kia.

"Không sao, em...... em còn một cái nữa." Diệp Nha lau sạch nước mắt, đưa cái của Diệp Tử ɖu͙ƈ qua, "Anh, cho anh." Khuôn mặt nhỏ bé, xinh đẹp của cô dính hai hàng nước mắt, giọt nước mắt trong suốt treo trêи lông mi đen nhánh, hàng mi dài bao bọc quanh tròng mắt sáng ngời, ẩn chứa nét ngây thơ, đáng yêu rực rỡ nhất của trẻ con ở tuổi này.

Đáy lòng Diệp Thanh Hà cả một mảnh mềm mại, nhận gói bánh quy, cẩn thận mở ra, chậm rãi nhai, vị thơm ngọt của bơ nở rộ trêи đầu lưỡi.

"Ăn rất ngon, cảm ơn Nha Nha."

Diệp Nha dụi dụi mắt, cười.

"Vậy anh...... anh không được nói cho Tử ɖu͙ƈ biết nha, Tử ɖu͙ƈ biết sẽ rất buồn."

Diệp Thanh Hà mím môi, nhịn cười: "Đã biết, anh sẽ không nói cho nó biết." Chẳng trách có đến hai gói, hóa ra là cho hắn cùng Tử ɖu͙ƈ, nhìn dáng vẻ này, xem ra ở trong lòng cô, đại ca vẫn là tương đối quan trọng hơn.

Diệp Thanh Hà có chút vui vẻ.

"Thế......" Nàng lưu luyến, "Thế anh đi học đi, em...... em ngoan ngoãn về nhà đây."

"Được." Diệp Thanh Hà vỗ vỗ ʍôиɠ từ trêи mặt đất đứng dậy, vẫy vẫy tay, "Anh đi nhé."

"Vâng." Diệp Nha nắm chặt lan can, thân thể nho nhỏ đứng ở bên ngoài, ánh mắt không ngừng dõi theo hắn.

Diệp Thanh Hà lưu luyến từng bước rời đi, khoảng cách ngày càng xa, thân ảnh của cô đã biến thành một chấm tròn tròn nhỏ, cho dù cách rất xa nhau, nhưng Diệp Thanh Hà vẫn có thể cảm nhận được em gái hắn không hề dời ánh mắt đi, tại vì trêи đời này, có lẽ hắn chính là người duy nhất mà cô tín nhiệm trong thế giới bé nhỏ của cô.

Diệp Thanh Hà cắn môi, bất chấp tất cả, chạy về phía cổng.

Hắn cúi người nhìn Diệp Nha, gấp gáp nói: "Nha Nha ở chỗ này chờ anh nhá, bây giờ anh đi xin nghỉ!"

Đôi mắt Diệp Nha lập tức sáng quắc.

"Chờ anh nha!" Hắn lại chạy về lớp.

"Anh phải mau lên đấy ――!" Diệp Nha nhảy nhót thúc giục, "Em ở chỗ này chờ anh!"

Đứng ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, bảo vệ xoa xoa khóe miệng bị cười đến phát đau, trong lòng thầm nói: Còn không phải chỉ là một đứa tan học sớm một đứa tan học muộn sao, người không hiểu rõ còn tưởng rằng sinh ly tử biệt gì đó, haizzz, bọn trẻ ngày nay......

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục làm việc.

Diệp Nha nôn nóng đứng chờ, bình quân cứ mỗi năm giây sẽ lại hỏi một chút "Sao anh con mãi chưa ra thế??", Tài xế bị hỏi đến phiền, vài phút sau, Diệp Thanh Hà lắc lắc cặp sách chạy tới.

"Anh!!"

Bảo vệ mở cửa phụ ra, Diệp Thanh Hà tiến đến, bế Diệp Nha lên.

"Em nhớ anh rất nhiều." Diệp Nha ôm chặt cổ thiếu niên, nhẹ nhàng phun ra năm chữ xuất phát từ tận đáy lòng.

Nhà trẻ rất tốt, có chị Hạ Tình, có anh Thẩm Nhiên, cũng có các bạn khác chơi với cô, giữa trưa đi ngủ, cô giáo còn hát những bài hát ru mà ngày thường cô hay được nghe, tất cả đều rất tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng cô đơn, bởi vì không có người cô thích nhất, cho nên cảm thấy cô đơn.

Mèo trắng nằm trêи vai Diệp Thanh Hà ɭϊếʍ ɭϊếʍ mặt Diệp Nha, rồi nhắm mắt lại thiu thiu ngủ.

"Chúng ta về nhà sao?"

Diệp Thanh Hà ôm Diệp Nha lên xe, nói ra một địa chỉ cho tài xế nghe, "Chúng ta phải đến nhà anh Thẩm Trú trước đã."

"Dạ?"

"Anh Thẩm Trú bị bệnh rồi, anh phải mang bài vở của ngày hôm nay cho cậu ấy." Ở trêи lớp Thẩm Trú không có bạn bè, chỉ có mỗi mình Diệp Thanh Hà nguyện ý bầu bạn với hắn, loại việc như đưa vở này cũng chỉ có hắn nguyện ý đi làm.

Phải nói là bạn cùng bàn này của hắn cũng thật xui xẻo.

Đầu tiên là ăn cơm bị hóc xương cá ở cổ, tình huống có chút nghiêm trọng, vì thế Diệp Thanh Hà liền dẫn hắn đi tìm bác sĩ của trường, kết quả vừa mới đi ngang qua vườn trường thì gặp ngay cái vòi nước bị hỏng, nước phun ra tứ tung, làm cả người Thẩm Trú bị ướt hết, tuy rằng không hiểu sao xương cá đã đi xuống, nhưng trêи người lại bị ướt, nên hắn chỉ có thể đi phòng thay đồ, thay một bộ dự phòng, trăm lần ngàn lần không nghĩ tới lúc đi ở hành lang, Thẩm Trú, một thân đầy nước, bị trượt ngã giống y như con cá mặn rồi cuối cùng đầu bị đụng......

Buổi chiều học xong một tiết thứ nhất, do đau đầu quá nên Thẩm Trú xin nghỉ về nhà.

Quá đáng thương, tại sao lại có người xui xẻo đến cỡ này nhỉ???

Ban đầu còn rất hâm mộ khi hắn được trúng thưởng, nhưng bản thân Diệp Thanh Hà vào giờ phút này chỉ còn có sự đồng tình nồng đậm mà thôi.

Rốt cuộc cũng tới Thạch Cẩm Động, bởi vì con đường vào tiểu khu này khá nhỏ hẹp nên xe hơi không có cách nào tiến vào được, nên Diệp Thanh Hà chỉ có thể để tài xế dừng xe lại ven đường, một mình nắm Diệp Nha đi vào, kỳ quái chính là lúc này trong nhà Thẩm Trú không có ai hết, hắn nhòm vào cái lỗ mắt mèo nhìn xung quanh, đen như mực cái gì cũng nhìn không thấy.

"Anh Thẩm Trú không có ở nhà sao ạ???" Diệp Nha tay nhỏ chụp phủi cửa phòng, "Anh Thẩm Trú, anh ở đâu thế?"

Không có ai đáp lại.

"Chắc đi mua đồ rồi, chúng ta ra bên ngoài chờ một lát đi." Diệp Thanh Hà dắt Diệp Nha rời khỏi hành lang.

Nhưng vào đúng lúc này, Diệp Nha nhìn thấy chú mèo trắng đột nhiên hiện ra từ giữa không trung, nằm rạp trêи đầu vai của Diệp Thanh Hà, đôi mắt mèo gắt gao nhìn chằm chằm vào một góc khuất trong con hẻm nhỏ hẹp phía đối diện. Đồng thời, cô nghe được vô số những giọng nói vang lên.

"Thằng bé kia sẽ bị đánh chết mất......"

"Thật là một người bất hạnh."

"Đáng thương quá......"

Gió đang thở dài, cây đang lay động, cả đám nhao nhao nói nhỏ, thật đáng buồn.

Diệp Nha dừng bước, không tự chủ được mà nhìn về phía trước.

Cô đang nghĩ ngợi một lúc, rồi định tiến đến, thì bị hệ thống ngăn cản.

[ Diệp Nha không được qua đó. ]

[ Chú? ]

Hệ thống: [ Mỗi người đều có một số mệnh của riêng mình, con phải thay thế cho Diệp Nha đã chết kia, hoàn thành số mệnh của cô bé ấy, Thẩm Trú cũng vậy, cậu ta cũng sẽ phải tự hoàn thành số mệnh của mình. ]

Trong nguyên tác của truyện, anh em nhà họ Thẩm, khi đang đi mua thuốc về thì bị ba bốn tên côn đồ chặn ở ngõ nhỏ, bọn họ liên tiếp đánh đập lên người của hai anh em, thậm chí còn cố ý cầm dao hù dọa Thẩm Nhiên không được khóc.

Người qua đường coi thường không để ý tới, người ác ý thì khinh thường giẫm đạp, đủ các loại hành vi đã bức ép một cậu thiếu niên chỉ mới có 12 tuổi này đi đến ngõ cụt của cuộc đời, hắn hoàn toàn mất lý trí, cướp dao, đâm chết tên thanh niên cầm đầu bất lương.

Sau đó, Thẩm Trú thôi học, rời đi. Anh trai đi mất, Thẩm Nhiên ngày một trở nên hướng nội, càng miễn bàn đến việc hắn thường xuyên bị mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện trong nhà trẻ bắt nạt, cũng may, còn có Hạ Tình vẫn luôn cổ vũ hắn, giúp hắn từ từ bước ra khỏi cảnh khốn cùng, từ đó về sau, Thẩm Nhiên trở nên vô cùng kiên cường và dũng cảm, nỗi tức giận đã trở thành động lực để hắn phấn đấu trở thành cảnh sát, nhưng, ở trong lòng hắn, trước sau vẫn có một nỗi bứt rứt, đó chính là anh trai......

Khi lớn lên, Thẩm Nhiên có tham gia vào cuộc truy bắt tên giết người liên hoàn, "Đêm", cuối cùng đã dùng chính thân thủ của mình đánh gục tên tội phạm.

Nhưng, chết ở chỗ, trong túi của tên hung thủ, Thẩm Nhiên phát hiện được một bức ảnh chụp chung của hai người bọn họ khi còn nhỏ.

Đây là số mệnh trong nguyên tác của hai anh em họ Thẩm.

Không ai có thể sửa đổi.

Diệp Nha nghe không hiểu mấy lời nói như vậy, cũng không có cách nào hiểu được, cô chỉ hy vọng tất cả mọi người xung quanh được bình an.

"Anh, điện thoại."

"Nha Nha cần điện thoại làm gì thế?" Hắn vừa thuận miệng hỏi, vừa mở khóa điện thoại rồi đưa cho cô.

Diệp Nha không trả lời, dùng ngón tay ba chữ số 110 trêи màn hình bàn phím, rất nhanh đã kết nói được với nhân viên tổng đài, giọng nói non nớt tràn ngập nghiêm túc của Diệp Nha vang lên: "Chị ơi, có người muốn giết người!"

Giáo viên ở lớp học trực tuyến có nói qua, khi con người gặp nguy hiểm, phải báo ngay cho chú cảnh sát.

Hiện tại anh Thẩm Trú đang gặp nguy hiểm, cô phải tìm chú cảnh sát cứu anh Thẩm Trú.

Nhân viên tổng đài vừa thấy người gọi điện thoại đến là một đứa trẻ con, lập tức ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên của cô là trẻ con vui đùa thôi, nhưng mà lại không tin một đứa trẻ con sẽ lấy loại chuyện này ra để vui đùa.

"Em gái nhỏ, chuyện em nói là thật sao?"

"Thật......"

Lời còn chưa kịp dứt, điện thoại đã bị Diệp Thanh Hà che lại, "Nha Nha không được dùng điện thoại của anh gọi liên thiên." Hắn cúi đầu, vừa nhìn thấy là cuộc gọi báo án, cả người đều cứng đờ.

"Chị ơi, chị mau đi bảo chú cảnh sát đến đây đi! Anh Thẩm Trú sẽ bị người ta đánh chết mất!" Diệp Nha hô to một tiếng vào điện thoại, "Mình...... bây giờ mình phải đi cứu anh Thẩm Trú, mình phải đi cứu anh Thẩm Trú!" Cô lẩm bà lẩm bẩm, vén tay áo lên, thừa thế xông lên chạy vào trong con hẻm nhỏ.

Diệp Nha không phải là một đứa trẻ thích đùa dai, nhìn dáng vẻ vô cùng khẩn trương kia của cô khiến Diệp Thanh Hà cảm nhận được có chuyện chẳng lành, sốt ruột báo vị trí cho cảnh sát, lại gọi điện kêu tài xế lại giúp, xong xuôi mới cúp điện thoại đuổi theo Diệp Nha.

**

Sâu bên trong con hẻm chật chội dơ bẩn, tại một nơi hẻo lánh chất đầy những rác thải sinh hoạt của mọi người, giữa một không gian hôi thối, hộp thuốc bị giày dẫm bẹp nát, viên thuốc nằm rải rác đầy trêи mặt đất. Thẩm Trú mặc kệ thuốc men, thậm chí mặc kệ cả việc bảo vệ đầu của mình, nhắm mắt cắn răng, hai tay ôm chặt em trai, che chở ở trong lòng ngực.

"Thẩm Trú, dạo này mày sống cũng không tệ nha, nào là xe điện, nào là xe đạp, bọn tao chỉ cần có 50 tệ mà cũng không cho được à?!"

"Nhưng mà Thẩm Trú này, ngẩng đầu lên nhìn chúng tao chút đi chứ."

Thạch Cẩm Động có rất nhiều bọn hư hỏng, bọn họ không có ai quản lý, bỏ học từ rất sớm, tiền sinh hoạt của bọn họ toàn dựa vào việc lừa bịp, tống tiền trẻ nhỏ, người già yếu mà có, tuổi còn nhỏ lại không có cha mẹ bảo vệ, Thẩm Trú là đối tượng lựa chọn hàng đầu của đám lưu manh này.

Những người này trước kia tự nhiên biến mất một thời gian, nghe người ta nói là làm đại ca xã hội đen gì gì ấy, Thẩm Trú khi đó còn tưởng rằng về sau sẽ có được một cuộc sống thanh tĩnh, nhưng ai mà ngờ được......

"Mẹ mày, bố mày đang nói chuyện với mày đấy!"

Bụng bị ăn một cú đạp mạnh, Thẩm Trú kêu lên một tiếng, "Tôi mua thuốc còn thừa lại có 20 tệ, đã đưa hết cho các ngươi, không còn nữa."

"Đánh rắm!" Một nam sinh nhuộm tóc màu vàng, túm lấy tóc của Thấm Trú kéo ngược lại phía sau, "Không phải có người giúp đỡ sao?? Bớt nói nhảm, lấy tiền ra."

Thẩm Trú bị ép ngửa đầu ra sau, trêи mặt gần như kín vết đánh, chỉ có đôi mắt là rõ ràng, cặp mắt kia cứ chằm chằm nhìn thẳng hắn ta, không chút trốn tránh, không chút sợ hãi, thoải mái như cành cây leo, lan tràn trong đáy mắt hắn.

Đáy lòng tên đầu vàng rét run, vươn tay tát một cái.

Sau khi đánh xong, hắn hơi ngừng lại, lực chú ý bị Thẩm Nhiên không khóc, không nháo kia hấp dẫn thành công.

Tiếng khóc của Thẩm Nhiên rất bé, sợ hãi làm hắn không dám phát ra âm thanh quá lớn.

Tên đầu vàng thấy trêи mặt Thẩm Nhiên có vết bớt, khẽ cười đểu, từ trong túi áo ngực móc ra một con dao gấp, "Thẩm Trú, trêи mặt thằng em mày có " bông hoa " rất không cân xứng a, mày nói xem tao có nên tốt bụng giúp đỡ em mày một chút hay không nhỉ?"

Đôi đồng tử của Thẩm Trú co chặt, hai tay ôm Thẩm Nhiên không ngừng run rẩy.

"Hỏi mày đấy." Hắn đạp vào đầu gối Thẩm Trú, "Không lên tiếng thì tao sẽ coi như mày đồng ý nhá ?"

Tên đầu vàng "hừ" cười đầy châm biếm, con dao thoáng qua mặt Thẩm Trú, lay chuyển theo động tác của tên đầu vàng.

Lưỡi dao sắc bén, ánh sáng phản chiếu trêи lưỡi dao, soi rõ gương mặt tái nhợt của hắn.

Thân thể Thẩm Trú run rẩy dữ dội, gân xanh trêи mu bàn tay từng cái từng nổi hết lên.

―― Vì sao tất cả mọi người đều bắt nạt bọn hắn vậy???

―― Vì sao tất cả mọi người đều xem thường bọn hắn vậy???

Lúc cha mẹ còn thì bị họ hàng bắt nạt, sau khi cha mẹ mất thì bị người ngoài bắt nạt, hắn chỉ muốn sống qua ngày cùng với em trai mà thôi, bọn hắn làm sai cái gì à......????

Dựa vào cái gì mà hắn bị đối xử như vậy.....???

Dựa vào cái gì......???

Dựa vào cái gì??!!

Con quạ đen trêи đỉnh đầu bay lượn điên cuồng, khí hắc ám lan tỏa, chắn hết toàn bộ ánh nắng, mặt trời đã không còn cách nào chiếu sáng đến đáy lòng của hắn nữa.

Thẩm Trú thở ra hơi thở nặng nề, tiếng cười to, suồng sã trước mắt từng chút từng chút không ngừng kϊƈɦ thích đến thần kinh yếu ớt của hắn, tiếng khóc nghẹn ngào của Thẩm Nhiên vang lên bên tai, khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, đứng dậy lao vọt đến tên đầu vàng, chỉ trong nháy mắt quật ngã đối phương xuống đất, cướp con dao đến tay mình.

Dưới ánh mắt không thể tin được của đám người kia, khuôn mặt Thẩm Trú lạnh băng, ánh mắt như được tôi luyện từ trong băng giá:

"Đi chết đi."

Hắn giơ tay, hung hăng dùng con dao đâm xuống――

"Anh Thẩm Trú!!"

Tiếng nói non nớt mềm mại của bé gái bỗng nhiên xuất hiện phá tan bầu không khí hắc ám bao trùm quanh người hắn, thấp thấp, nghẹn ngào truyền vào tai, động tác của Thẩm Trú dừng lại, không khỏi nhìn qua.

"Anh Thẩm Trú......"

Diệp Nha đứng ở đầu hẻm, ánh mặt trời mỏng manh giống một tầng sợi nhỏ dịu dàng bao phủ cả dáng người cô, cô rất mau khóc, đôi mắt ngập nước khác xa với sự dơ bẩn chung quanh mình.

"Nha Nha......" Giọng Thẩm Trú vụn vỡ khẽ gọi, vừa nhỏ lại vừa khàn đặc.

Tên đầu vàng kịp thời phản ứng lại, đoạt lại dao, đẩy hắn ra, lưỡi dao sắc bén trong lúc vô tình đã quẹt qua cánh tay của cậu thiếu niên.

Thẩm Trú rêи nhẹ, che cánh tay lại, lảo đảo ngã xuống đất mặt.

"Đệt!" Tên đầu vàng tức giận chửi tục, gào với đám đồng bọn bị ngã lộn nhào nhanh chóng ra nơi này, nhưng chạy chưa được hai bước đã bị tài xế cùng với cảnh sát tuần vừa mới chạy đến, chặn lại.

Nhìn những vết thương đầy trêи người Thẩm Trú và tên đầu vàng cầm dao trêи tay, sắc mặt cảnh sát nghiêm túc, đè tay hắn ra sau: "Mấy người các ngươi cũng đi với tôi một chuyến."

Mấy tên côn đồ bị cảnh sát áp tải lên xe, trước khi đóng cửa, bị quạ đen phun một bãi nước miếng vào bên trong. Tên đầu sỏ gây họa đã bị đưa đi, Diệp Thanh Hà làm nhân chứng nên cũng phải đi đến cục cảnh sát một chuyến, tài xế đưa hai anh em đến bệnh viện, trong lúc này, Diệp Nha tri kỷ canh giữ bên người bọn họ.

Trong khoảng thời gian băng bó miệng vết thương cho Thẩm Trú, Thẩm Nhiên ngồi phía sau ghế vẫn luôn khóc nức nở, tiếng khóc khổ sở, kiềm chế, nức nở vang vẳng khắp phòng bệnh, làm Diệp Nha mới đầu cũng muốn khóc nhưng thấy hắn đã khổ sở như vậy, nháy mắt đem nước mắt nén ngược trở lại.

"Anh đừng khóc nữa." Diệp Nha vỗ vỗ

bả vai Thẩm Nhiên, "Chú bác sĩ đang băng vết thương cho anh Thẩm Trú, anh khóc thế này sẽ quấy rầy đến chú ấy chữa bệnh đấy."

Diệp Nha vô cùng hiểu chuyện, an ủi: "Đừng khóc."

"Nhưng...... Nhưng......" Mặt Thẩm Nhiên dàn dụa nước mũi cùng nước mắt, "Là anh...... anh không ngoan."

Hắn thấy anh khó chịu vì bị bệnh, muốn lén đi mua thuốc, nếu không phải hắn, một mình tự ý đi ra ngoài, thì cũng sẽ không bị mấy cái người xấu kia chặn đường, anh cũng sẽ không vì ra ngoài tìm hắn mà......

Thẩm Nhiên càng nghĩ càng buồn, khóc đến càng lúc càng lớn.

Cảnh tượng trước mắt này làm hệ thống chỉ có thể thở dài thật mạnh một tiếng: [ Lần này thì hay rồi, chỉ sợ nhiệm vụ chúng ta khó mà hoàn thành được. ]

Thẩm Trú thì không sao, dẫu sao hắn cũng không phải là nhân vật chính trong truyện, cùng Diệp Nha, cũng không có sự tiếp xúc trực tiếp. Nhưng Thẩm Nhiên thì khác, Thẩm Nhiên là nam chính trong bộ tiểu thuyết này, có vai trò vô cùng vô cùng quan trọng, nếu Thẩm Trú không giết người không rời đi, cái gì cũng không mất đi, Thẩm Nhiên còn có lý do gì mà tức giận để phấn đấu nữa, còn có lý do gì để trở thành cảnh sát nữa?

[ Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ chính 05 của《 Con đường trở thành nữ phụ ác độc 》: Cho nam chính tương lai một đả kϊƈɦ thê thảm nhất trong cuộc đời. ( đã hoàn thành ) ]

?

??

?!!!

Cái này, mẹ nó có phải có chỗ nào không đúng hay không???!!

Sao mà đã hoàn thành rồi???!

Chuyện này với Diệp Nha có gì cái cọng lông nào liên quan đến nhau à?

Giây phút vả mặt, hệ thống đã nứt ra rồi, nhìn cây cỏ mọc ra chiếc lá thứ hai ở trêи đầu Diệp Nha, nó cảm thấy toàn bộ hệ thống của nó đều không ổn chút nào.

Chức năng tự động đánh giá nhiệm vụ này có phải có vấn đề hay không nhỉ? Để kỹ mới thấy hình như cái chức năng tự động này không xác định chủ ngữ hay sao ấy, chỉ nói cho nam chủ một đả kϊƈɦ, là sẽ tính khen thưởng lên cây cỏ trêи đỉnh đầu Diệp Nha, chẳng sợ đúng thật là cô chả có cái lông nào liên quan đến chuyện này.

Chẳng lẽ số nó may mắn, khai phá được chức năng sinh ra BUG?

Đang lúc hệ thống tự mình hoài nghi nhân sinh, Thẩm Nhiên đã lau khô nước mắt, "Em về sau...... Về sau cũng muốn làm cảnh sát, không cho người khác bắt nạt anh." Hắn nói với Thẩm Trú đang băng bó, "Anh, anh chờ em, em trưởng thành rồi sẽ bảo vệ anh."

Thẩm Trú quay đầu lại, bên khóe môi nở ra một nụ cười yếu ớt.

"Được." Hắn nói, "Anh chờ em lớn lên."

Thẩm Nhiên cúi đầu, lúc hắn nói những lời này, nước mặt lại trào ra.

Loại tình huống này phát triển hoàn toàn vượt ngoài dự đoán, nhưng lại khá hợp tình hợp lý.

Hệ thống cân nhắc cẩn thận xuống, tuy rằng có chút khác biệt so với trong tưởng tượng, nhưng kết quả vẫn giống nhau, chỉ cần kết quả giống nhau, quá trình diễn biến như thế nào cũng không sao cả, nói cách khác...... nó giá cao sự nghiên cứu phát minh ra chức năng này, chắc chắn sẽ không có vấn đề!

Ân, không có vấn đề!

Hệ thống một mình ở trong đầu nói tướng thanh (*), khuôn mặt nhỏ của Diệp Nha nhăn nhăn, quyết định làm lơ chú hệ thống.

_____________________

*相声 [xiàng·sheng] : tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt).

____________________

Cô nhảy từ trêи ghế dựa xuống đi đến bên người Thẩm Trú, vừa nhìn thấy cánh tay được băng vải kia, ngữ khí không khỏi lo lắng, hơi: "Có đau không?"

Thẩm Trú lắc đầu.

"Thật không?" Đôi tay cô vịn lên trêи bàn, đôi mắt nhỏ tràn đầy sự không tin.

"Thật sự."

"Thật sự, thật sự không đau sao?" Diệp Nha vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp, cô nhìn về phía bác sĩ, "Chú bác sĩ ơi, chú có thể lấy một chút máu của Nha Nha ra không?"

Bác sĩ nhìn lại.

Diệp Nha xắn tay áo lên, đôi mắt tròn xoe muốn dò xét vài lần, quyết định chọn một vị trí: "Chỗ này được này, rút ở đây ra cho anh Thẩm Trú, như vậy đau đớn sẽ lập tức bay đi ngay." Chỉ cần anh Thẩm Trú có thể tốt lên, bí mật của cô bị người ta phát hiện ra cũng không sao hết.

Thời điểm cô nói lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến cho người đối diện một chút cũng sẽ hoài nghi độ chân thật trong lời nói đó.

Hàng mi dài của Thẩm Trú rũ xuống, hành động khi nãy lại tái hiện trong trí óc, lúc ấy nếu như không phải Diệp Nha ngăn lại, hắn thật sự sẽ đâm xuống.

Hắn vui mừng, nhưng nhiều hơn là chán ghét.

Miệng vết thương được xử lý kỹ càng, Thẩm Trú ngồi ở dãy ghế trêи hành lang, truyền dịch.

Thẩm Nhiên khóc đã mệt, dựa vào trêи người hắn nặng nề ngủ thϊế͙p͙ đi.

Diệp Nha không ngủ, ngoan ngoãn nghe lời bầu bạn với hắn.

"Anh Thẩm Trú mệt rồi thì có thể dựa vào em." Diệp Nha vỗ vỗ bờ bả vai nhỏ của mình, rất hào phóng nói, "Không sao, không có sao đâu."

Biểu tình hắn yên tĩnh, chút ánh sáng ảm đạm ngưng tụ trong đôi mắt đen nháy.

"Có phải vừa rồi anh dọa đến Nha Nha không?"

Hắn hỏi, sắc mặt u ám.