“Anh…” Tay Diệp Tử run rẩy chỉ vào Kiều Diễm, chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: “Ai dạy anh nói mấy câu này?”

Cô đầy chính khí khuyên nhủ anh ta: “Ban ngày ban mặt đừng có làm trò đồi bại, huống chi anh còn là tổng giám đốc của một công ty lớn, là tấm gương cho toàn thể nhân viên phải biết chấp hành kỷ luật, lấy mình làm tấm gương….”

Kiều Diềm buồn cười, cốc đầu cô: “Anh chỉ đùa chút thôi.” Nói xong anh ta mở hộp cơm Diệp Tử mang tới, liếc cô một cái: “Được rồi. Em mang cơm trưa đến là có thể về.”

“Này, anh đúng là vô tình vô nghĩa, qua cầu rút ván (1).” Diệp Tử không cam lòng bĩu môi. Tuy rằng cô không muốn cùng Kiều Diễm play trong văn phòng nhưng cứ thế mà về thì cô thật không cam tâm.

(1) Câu thành ngữ có ý ám chỉ những người vô ơn, bội nghĩa.

Kiều Diễm bình thản đưa tay xoa đầu Diệp Tử: “Ngoan, tối anh về với em, nửa tiếng nữa anh còn một cuộc hẹn.”

“Gần đây anh toàn là bận thôi!” Diệp Tử nhìn anh ta thật sâu, đột nhiên thở dài.

“Đợi đợt này hết công việc anh sẽ đi du lịch cùng em.” Kiều Diễm cho rằng cô chỉ đang giận dỗi vì mình không có thời gian ở bên cô nên nói chuyện có vài phần nhân nhượng.

“Ừ.” Diệp Tử khẽ cười: “Được. Vậy anh cứ tiếp tục bận rộn đi, em về trước đây.”

Đến buổi tối sau khi ăn cơm xong, cuối cùng Kiều Diễm cũng nhận ra sự khác thường của Diệp Tử ngày hôm nay. Khi thấy cô mặc đồ lót ren hoa từ nhà vệ sinh đi ra, Kiều Diễm suýt nữa đem cốc nước trong tay đổ lên laptop của mình.

“Em…”

Kiều Diễm chưa kịp nói gì thì Diệp Tử đã ngồi lên đùi anh ta, cả người áp sát, nhẹ nhàng liếm vành tai anh ta. Ngón tay đưa lên như có như không chạm vào yết hầu của Kiều Diễm, cả người tràn ngập hương vị cám dỗ đầy mật ngọt.

“Anh muốn ở trên em sao?” Giọng nói cô nhẹ nhàng, lộ ra chút mê hoặc

Cơ thể Kiều Diễm trở nên cứng nhắc. Sau khi bình tĩnh lại, anh ta nắm chặt lấy bàn tay đang không ngừng đốt lửa trên cơ thể mình, khẽ cười nói: “Đừng nghịch, sáng mai 6 giờ là anh bay rồi.”

Tức khắc Diệp Tử bị giội một gáo nước lạnh, trong phút chốc toàn bộ không khí cô cố tình xây dựng đã tiêu tan không thấy bóng dáng. Cô không nhịn được mà thực sự tức giận: “Anh đi công tác?”

Kiều Diểm ôm Diệp Tử vào lòng mình: “Ừ, xế chiều hôm nay vừa mới quyết đinh.”

“Đi công tác thì có liên quan gì, chúng ta làm một lần thôi mà! Sống cùng bạn gái lâu như vậy vẫn là xử nam, nói ra người khác lại chẳng cười anh không có năng lực, bạn học Kiều Tiểu Diễm.” Lúc này cảm xúc của Diệp Tử đã bình tĩnh lại, cô khẽ cười.

Cho dù Kiều Diễm đã quen thấy Diệp Tử đóng kịch nhưng lúc này anh vẫn như trước cảm thấy có chút lúng túng, tuy rằng vẻ mặt anh ta bình tĩnh, không lộ ra cảm xúc thật: “Đợi sau khi anh đi công tác về, chúng ta kết hôn đi.”

Diệp Tử sững sờ, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Hóa ra Kiều tổng của chúng ta lại có suy nghĩ bảo thủ như vậy! Chưa kết hôn thì không thể làm?”

Kiều Diễm, nếu bỏ qua lần này thì anh không còn cơ hội nữa đâu.

“Đừng đùa nữa.” Giọng nói anh ta có chút khàn khàn, anh duỗi cánh tay lớn như diều hâu vồ gà con thẳng tay bế Diệp Tử đang trên người mình lên, mặt không có cảm xúc ném qua một bên.

“Này!” Diệp Tử hờn dỗi quát một tiếng, tức giận lườm anh ta, xoay người nhào lên giường, lăn một vòng chui vào trong chăn: “Tên khốn này, hôm nay chị đây chuẩn bị chưa kĩ, lần sau nhất định hạ gục chú thành công.”

Kiều Diễm gõ tay lên bàn cộc cộc, nghe vậy vẫn cười nói: “Chuẩn bị chưa kĩ?”

Diệp Tử tức giận cãi: “Lần sau nhất định cho anh uống thuốc kích thích, sau đó trói anh trên ghế. Em cởi hết quần áo đứng trước mặt anh, dùng cơ thể mê hoặc anh, nhìn anh vì muốn nhưng bất lực mà thống khổ kích động, còn em vô tình ở một bên ngoảnh mặt làm ngơ.”

“A!” Kiều Diễm quay đầu nhìn cô nhíu mày, trong con mắt hẹp dài chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm.

Diệp Tử bị ánh mắt của anh ta nhìn mà lông tơ dựng hết lên, co người vào trong chăn, ngượng ngùng nở nụ cười: “Em đùa chút thôi.”

Kiều Diễm lạnh lùng liếc cô một lúc rồi tiếp tục đem sự chú ý chuyển đến màn hình máy tính, cô dúi đầu vào trong chăn, hờn dỗi lẩm bẩm: “Còn không ý thức đền bù cho người ta một chút mà!”

“Keng.” Chính là lúc này trong đầu Diệp Tử nhẹ nhàng vang lên một tiếng, cô thay đổi sắc mặt, ánh mắt lập tức trở nên bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Ngô Xuyên, công việc đã hoàn thành rồi sao?”

Ở bên kia, Ngô Xuyên lười biếng ngáp: “Ừ, đã xong, đường hầm xuyên không đã mở ra. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể trở về.”

Diệp Tử xoay người liếc mắt nhìn gò má nghiêm nghị của Kiều Diễm, cười gian: “Biết rồi, vậy thì bây giờ luôn đi.”

Cô nhắm mắt lại, mặc cho không gian bên trong lóe lên ánh sáng bạc, trong giây lát ánh sáng bạc tụ thành hình người, có vài đốm sáng lấp lánh bay lượn. Sau khi ánh sáng tắt đi lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của “Diệp Tử”

Giọng cô nhẹ nhàng, thờ ơ: “Số 307, sau đây là quy tắc mà cô phải tuân thủ, làm ơn nhớ kĩ.”

“Diệp Tử” mở mắt, nhìn thẳng vào khoảng không trước mắt, giọng nói máy móc: “Đã biết.”

“Thứ nhất, Kiều Diễm là người cô yêu nhất trên đời và anh ta chỉ yêu duy nhất mình cô. Thứ hai, hàng ngày phải về nhà trước bốn giờ chiều, nấu cơm, đợi anh ta về. Thứ ba, khi anh ta đi làm cứ cách một tiếng cô phải nhắn tin cho anh ta, lý do tùy ý. Nếu như có hồi âm thì cô phải trả lời lại nhanh nhất có thể. Thứ tư, lý do trước đây cô thay lòng qua lại cùng Chu Khánh Dương là bởi cô không chịu nổi thái độ lạnh nhạt của Kiều Diễm, cho nên cô phải lợi dụng Chu Khánh Dương làm cho Kiều Diễm ghen…”

Cô ở trong đầu đem tất cả những gì “Diệp Tử” cần chú ý toàn bộ đưa vào bộ quy tắc của số 307, Diệp Tử hơi dừng lại, không có ý tốt nói thêm một câu.

“Cuối cùng, vui lòng cố gắng hạ gục anh ta, mỗi một lần cố gắng vắt kiệt hết tinh lực của anh ta.”

Số 307 nhắm mắt lại, tiếp nhận tất cả các quy tắc, sau đó mặc cho Diệp Tử truyền kí ức của cô lúc ở cùng với Kiều Diễm đưa vào đầu mình.

Một lát sau, cô ta mở mắt ra, đột nhiên trong ánh mắt có hào quang, giọng nói có vài phần gian xảo: “Tôi đã nhớ kĩ.”

Diệp Tử mỉm cười, cái gì cũng không nói, im lặng ra khỏi cơ thể “Diệp Tử”, cuối cùng cô quay đầu nhìn Kiều Diễm, đuôi mắt cong lên: “Sau này cố gắng hưởng thụ nhé.”

Đương nhiên cảm giác xuyên qua thế giới cô rất quen thuộc, sau khi cả người không còn thấy mất trọng lực, cô tỉnh lại trong một cabin. Giọng nói của Ngô Xuyên vang lên trong đầu cô, cười cợt: “Bé Tử, tôi vừa tan tầm, đi làm một chén không?”

Diệp Tử bình thản tháo các thiết bị trên người xuống, ấn nút, mở cửa cabin.

Cô nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi: “Không có hứng, đi tìm tình nhân bé nhỏ của anh mà vui vẻ đi.”