Nói rồi cả lớp hừng hừng khí phái muốn học hỏi , thế là từ một câu nói của Cô mà làm cho cả lớp đồng tâm nhất trí cắm đầu vào học khiến thầy cô cũng phải ngỡ ngàng trước sự thay đổi lớn của lớp 12(20).
Từ ngày cô khuyến khích cả lớp , cô đã trở thành điểm tựa cho cả lớp , đến cả mấy đứa xưa nay ghét cô cũng dần dần được cô cảm hóa và đối xử tốt với cô .
Nhưng lại có một rắc rối  từ hôm đó kèm theo đó là gặp bài gì không hiểu lại chạy về phía cô mà hỏi .
Cô đau đầu về vấn đề này và có chút tái mặt nhưng cũng phải buông xuôi vì đã hứa với họ rồi nên cũng đành chịu .
Tuy trong lớp ai cũng quý cô , nhưng trong trường danh tiếng của cô đã sớm bại hoại cả rồi , mỗi ngày đi học luôn bị người ta bàn tán xôn xao nhưng cô cũng không mấy để ý chuyện này .
Như mọi hôm cô chuẩn bị ra về thì luôn chạy với tốc độ bàn thờ để trốn mấy đứa đầu trâu lớp cô hỏi bài, cô chạy xuống tầng một cách nhanh chóng nên lúc đó chưa ai ra về kịp cô cả .
Vừa chạy vừa nhìn ra sau nên không chú ý phía trước .
"A".

Một tiếng a vang lên .
Cô đã đụng phải một người có thân hình cao ráo , kèm theo đó là đôi chân dài .
Cô ngẩn đầu lên và chuẩn bị xin lỗi thì cô hơi bị bất ngờ trước khuôn mặt đẹp trai , lạnh lùng này.


Oh My God ,mình thế mà lại đụng độ với nam chính Hoắc Hàn Lâm , trời ạ tại sao cô lại xui như vậy chứ ,thất thần hồi lâu thì một giọng nói trầm ngông vang lên tai cô .
"Nè bạn học ".
Cô lấy lại tinh thần nói :" xin lỗi , xin lỗi cậu tôi không cố ý " vừa nói cô vừa cúi đầu xin lỗi .
Một điệu cười lạnh lùng khoét lên môi anh "không phải xin lỗi là được đâu bạn học Cố Linh Thư ".
Cái quần què gì vậy trời anh ta biết tên mình.

Trong nguyên tác chỉ nói đến nguyên chủ luôn theo đuổi anh nhưng mà đến cả tên anh ta cũng không thèm nhớ
Vả lại mới chỉ gặp nhau một lần vào ngày khai giảng năm nay và nguyên chủ đã tỏ tình với anh nhưng anh ta một mực ghét bỏ mà từ chối không chút do dự .
Rốt cuộc thì tại sao anh ta lại biết được tên của mình a.

Tên Hoắc Hàn Lâm còn cười được nữa chứ .
"Thế thì cậu muốn sao ".

Cô trả lời anh một cách lạnh lùng , vẻ mặt lúc này của cô vẫn tươi tắn hỏi nhưng nội tâm cô đã đem 18 đời tổ tông nhà anh ta ra chửi rồi .
Anh dùng tay ép cô vào tường , tựa như môi anh sắp sửa ngậm lấy môi cô rồi nói :
."Um thì bạn học Cố đám ứng hai điều kiện của tôi , thì tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cô " cậu nở nụ cười nham hiểm nhìn người con gái trước mặt .
Cmn tên khốn khiếp này , không phải chỉ đụng một cái thôi sao , gì mà thù dai dữ vậy chứ.

Cô thầm chửi anh trong lòng .
" Haha " Hàn Lâm nhìn biểu cảm của cô là cũng biết được cô đang chửi anh liền bật cười .
"Sao nào không đồng ý ".


Anh hỏi cô.
"À, tất nhiên là được rồi anh nói đi điều kiện của anh là gì ?".

Hừ mặc kệ điều kiện của anh là gì bà đây ghim anh rồi đó.

Cô chửi thầm anh.
" Vậy thì bạn học Cố có thể mời tôi một bữa không " .
" Tất nhiên là được rồi, thế còn điều kiện thứ hai là gì ?".

Cô trả lời rồi hỏi ngược anh .
"Um tạm thời tôi chưa nghĩ ra điều kiện thứ hai nên để dành nó cho lần sau đi ".
Cô tỏ ra thái độ căm ghét và trên mặt cô nở một nụ cười khó coi " được rồi vậy bây giờ chúng ta đi luôn , nhưng anh buông tôi ra trước đã ".
Nói thế cuối cùng anh cũng chịu buông tay cô ra cong môi lên rồi nói  :" vậy thì đi thôi đừng để chậm trễ thời gian quý báu của tôi".
Thời gian quý báu cái khu khỉ, bà đây vẫn chưa chê anh phiền mà anh dám nói tôi tôi thế à .
Lửa giận trong người cô bỗng hừng hừng nóng bỏng, cô muốn ngay lập tức giết anh nhưng cô đã tự điều hòa cơn giận của mình .
Mình phải nhịn hắn là nam chính mình không thể giết hắn, nếu như giết hắn rồi  thì thế giới này không có nam chính, rồi sụp đổ thì mình cũng không sống được .

Cố Linh Thư mày nhịn được mà.

Cô vừa đi cùng anh vừa tự trấn an bản thân không được giết người trong trường .
________________
Một lúc sau , cuối cùng hai người cũng đến một cừa hàng đầy sang trọng nhìn qua cũng đủ thấy tinh tế và rất đắt đỏ , nhưng đối với gia đình nguyên chủ thì vẫn rất bình thường .
Hai người cung nhau ngồi xuống cạnh bàn gần cửa sổ .Cô hỏi anh muốn ăn gì thì gọi phục vụ bưng ra .
"Cô chọn dùm tôi đi dù sao cũng là cô mời tôi ăn nên chọn giúp tôi cũng không phải chuyện to tát gì nữa đúng không ".
Cố Linh Thư : *_*
Cmn, hắn dám dùng điều kiện uy hiếp mình ư.

Trong một đời làm đặc công của mình, chưa ai dám uy hiếp mình trong bất cứ việc gì mà bây giờ anh ta dám .....
Cô cố gượng cười cho bằng được rồi nói: " tất nhiên là được rồi ..