*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Văn Văn.
Đó là cô gái chật vật nhất trong thành phố mà Triệu Tự từng gặp qua.
Nhìn từ xa tóc cô gái ướt sũng nước, ống quần dính đầy bùn, toàn thân là nước bùn bắn loang lổ, có lẽ do bị ngã. Môi cô ấy phơi nắng khô nứt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhóm mấy người đàn ông cao lớn, thô kệch xung quanh bật cười cả lên.
"Mấy cái rương kia hoành tráng như vậy, sao cô đại tiểu thư này lại thành dạng này nha."
Đỗ Điềm mím môi, nhịn cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trần Tiểu Lị đi bộ trên đường núi trong ba giờ, còn bị té ngã một lần, quả thực tuyệt vọng, giận cũng không nổi nữa. Thật vất vả vào thôn, ánh mắt mọi người nhìn cô ta giống như nhìn một con khỉ, khiến cô ta bực bội lại khó lòng chịu đựng được.
Con gái thứ hai của trưởng thôn cắn đầu ngón tay, hỏi cô ta, "Cô chính là Kỷ đại tiểu thư sao?"
Trần Tiểu Lị xua xua tay: "Cút ngay, không phải tôi."
Kỷ Đại Ninh người này còn đang làm nũng kêu Trương Vĩnh Phong thay giày đằng sau kia kìa.
Nghe cô ta nói xong, Nhị Nữu Nhi nhún vai, cổ vươn ra, mắt tiếp tục trông mong nhìn phương xa.
Chẳng mấy chốc, cô bé đã thấy vị đại tiểu thư mà hai ngày nay luôn được cha và anh nhắc tới trong miệng.
Nhị Nữu Nhi trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, tóc quăn như rong biển rủ xuống, chiếc váy dài đến bắp chân, đôi giày của cô ấy không biết làm thế nào, đặc tính sáng trong, bên trong khảm vỏ sò biển để trang trí, đế giày không ngờ còn đọng lại những giọt nước màu xanh da trời.
Bàn chân cô gái nhỏ nhắn, tinh xảo, ngón chân có màu hồng phấn, thấy nhiều người như vậy đang nhìn mình, cô nghiêng đầu, chớp mắt mỉm cười.
Nhị Nữu Nhi đỏ mặt, trốn sau lưng anh trai mình.
Cô bé nhỏ giọng nói: "Anh ơi, cô ấy đẹp quá."
Anh trai của Nhị Nữu là Lý Tráng, cổ đã đỏ một mảnh, vốn dĩ hắn cho rằng nữ minh tinh trên TV đã đủ xinh đẹp rồi, không nghĩ đến có người còn đẹp hơn.
Đại Ninh chống cằm, như cũ ngồi ghế dựa.
Lúc này nâng ghế không còn là thôn dân nữa, mà là vệ sĩ của ông nội.
Cô là Kỷ Đại Ninh được nuông chiều từ nhỏ, mặc kệ có quay lại bao nhiêu lần, trong thôn nhỏ đổ nát này không có đường xi măng, cô sẽ không ủy khuất bản thân làm gì.
Trương Vĩnh Phong đang phát kẹo cho bọn nhỏ trong thôn.
Đại Ninh dường như có cảm giác, ngước mắt lên nhìn hướng mép ruộng, khi thấy xong, cặp mắt tuyệt đẹp phát sáng.
Cô nhìn thấy 'Kỷ Điềm' năm này ăn mặc như một cô gái thôn quê và Triệu Tự năm mười tám tuổi. Đại Ninh có loại xúc động muốn lấy điện thoại ra chụp sự nghèo túng của họ, may mà cô còn nhớ ra mình tới đây làm gì, cô nhìn 'Kỷ Điềm' vài lần rồi đưa ánh mắt dừng lại trên người Triệu Tự.
"Bọn họ tên là gì?" Cô hỏi trưởng thôn.
Trưởng thôn híp mắt vừa thấy: "Đứa bé gái là Điềm Nữu Nhi của nhà góa phụ họ Đỗ, còn đứa bé trai là Cún Con của nhà lão Triệu gia, tên là..."
Lý Tráng nghe vậy, vội nói: "Cha, là Triệu Tự."
"Ồ, phải rồi, Triệu Tự."
Phụt!
Điềm Nữu Nhi! Cún Con! Cún Con?
Cứ việc sớm đã chuẩn bị, người trong núi luôn cảm thấy đặt biệt danh xấu dễ nuôi, Đại Ninh như cũ vẫn không ngờ đến Triệu Tự, người làm mưa làm gió mấy năm sau, một năm này lại giản dị như thế.
Đại Ninh trong lòng cười ầm lên, nhịn không nhìn vị 'Cún Con' nữa, chỉ huy bọn Trương Vĩnh Phong tự dọn đồ cho mình.
Triệu Tự ở ngoài cánh đồng đứng thẳng người dậy, sau đó mới từ từ hiểu, vị này mới là đại tiểu thư, người làm cho thôn truyền đến tiếng ồn ào, huyên náo vừa rồi.
Thiếu nữ mỹ lệ đẹp đẽ, chỉ liếc anh ta cao cao tại thượng từ xa một cái, liền thu hồi ánh mắt.
Triệu Tự nhìn bộ váy xinh đẹp của cô ấy, sau đó nhìn xuống bắp chân ướt đẫm bùn đất của mình.
Bụng kêu lên hai tiếng thúc giục, Triệu Tự thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm việc.
Bên mép ruộng, tay Đỗ Điềm lặng lẽ nắm chặt váy, không hiểu tại sao trong lòng rất khó chịu.
*
Đại Ninh đã sớm biết vùng núi này nghèo nàn, điều kiện kém, nhưng không ngờ lại kém đến vậy.
Đi tham quan nhà "tốt nhất" trong thôn xong, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn nhó, một xíu cũng không vui.
Trưởng thôn của Hạnh Hoa thôn tên là Lý Ái Quốc, trong nhà có nhà lầu hai tầng duy nhất trong thôn, mà năm trước đã xây tốt để con trai cả Lý Tráng trong tương lai cưới vợ còn dùng...
Người nơi đây luyến tiếc ở căn nhà 'tốt' này, Đại Ninh nhìn nhìn, chả có chỗ nào đáng khen, ngay cả nhà vệ sinh ở biệt thự Kỷ gia cũng không sánh được.
Chẳng sợ thảm đã trải lên trên sàn xi măng, rèm cửa và giường lớn cũng đổi, Đại Ninh hít hít cái mũi, ghét bỏ nói: "Mùi gì vậy? Thối quá."
Trương Vĩnh Phong bất đắc dĩ nói: "Đại tiểu thư, nhà quê nuôi lợn..."
Đại Ninh mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy một vài con heo lớn và hàng chục con heo con đang ụt ịt trong hàng rào của sân sau nhà trưởng thôn.
Cho dù kiếp trước chết thảm, Đại Ninh cũng chưa từng nhìn thấy một con heo sống nào ngoài thực tế.
Chúng nó là "bảo bối" của nhà trưởng thôn, Đại Ninh đứng ở đầu gió, cổ mùi kia bay qua, khiến cho người ta khó chịu còn hơn cả rắn độc, dã thú.
Đôi mắt mèo tròn của cô nhìn một lúc sau, vẫn không nói nên lời.
Chú Tiền có chút muốn cười, ông nói: "Đại tiểu thư, cô không nên tới một nơi như vậy. Điều kiện nhà trưởng thôn nơi đây là tốt nhất, nếu cô hối hận thì chúng ta quay về thôi."
"Không được, không quay về." Đại Ninh đóng cửa sổ lại, "Tối nay, tôi sẽ đi hỏi một chút, xem có nhà nào không nuôi lợn không."
Chú Tiền thấy lấy biện pháp này đối phó với tiểu ma nữ không được, ông đành gật đầu: "Đại tiểu thư có đói bụng không, tôi đi kêu người nấu cơm."
"Đi nhanh đi." Đại Ninh ngã trên giường mà cô mang theo, dùng cái gối che lại lỗ tai của mình, sống không còn gì luyến tiếc.
Tiếng heo bên ngoài kêu thật thê lương, bi ai.
Cô nhất định phải đổi nhà!
Khi giữa trưa ăn cơm, tất cả những người đi ngang qua nhà Lý Ái Quốc đều đồng loạt nhìn vào.
"Trưởng thôn, nhà ông ăn gì thế? Thơm quá."
Lý Ái Quốc đang cầm bát cơm độn khoai lang khô, ngồi trước cửa, cũng nhìn vào theo, cổ mùi thơm kia quá mức hấp dẫn, Lý Ái Quốc nuốt nuốt nước miếng: "Kỷ tiểu thư và bọn họ đang ăn cơm, tôi không biết."
Từ cách nhìn của người Lý gia, dáng vẻ, cử chỉ của vị Kỷ tiểu thư này, nói là hoàng đế đi ra ngoài dạo chơi cũng không quá đâu.
Lúc đầu cô ấy dẫn theo một quản gia, hai đầu bếp, bốn vệ sĩ và tám người đi khuân vác, nhưng bây giờ mấy người khuân vác đã đi rồi. Đầu bếp nấu ăn trong thành phố cũng thơm quá đi! Không biết đại tiểu thư đang ăn cái gì tốt, Lý Ái Quốc nghĩ nghĩ, lại nhìn xuống chén cơm khô trong tay mình, không có mùi vị gì.
Nhị Nữu Nhi thèm đến nhịn không được, cứ nhìn xung quanh, nhưng lá gan cô không đủ lớn nên không dám đi qua.
Trương Vĩnh Phong bước ra nói: "Bạn nhỏ qua nhà ăn cùng nhau đi."
Nhị Nữu Nhi quay đầu nhìn lại mẹ cô bé, mẹ cô liên tục xua tay nói: "Quên đi, Nhị Nữu Nhi không hiểu chuyện, vạn nhất có đụng chạm gì đó đến Kỷ tiểu thư..."
Trương Vĩnh Phong cười lộ ra hàm răng trắng: "Không sao, đại tiểu thư nhà tôi có chuyện muốn hỏi."
Lý Nhị Nữu đi theo Trương Vĩnh Phong bước vào, ngồi trên bàn, đôi mắt cô bé bị mấy món ăn trên bàn hấp dẫn. Lý Nhị Nữu bé nhỏ căn bản không thể dời mắt qua chỗ khác, nhà cô khi ăn tết còn chưa nhiều đồ ăn đến vậy đâu!
Không nói đâu xa, mười đĩa thịt và đĩa đựng hoa quả được đặt trước mặt cô bé tên là trứng hoa quế [2], nó có màu vàng ươm, mùi mang theo chút ngọt thanh được xào với trứng, tinh bột, đường và nước.
Đại Ninh nói: "Đừng nhìn, ăn đi!"
Lý Nhị Nữu cuối cùng không nhịn được nữa, dùng đũa kẹp một cái bỏ vào trong miệng. Miệng cô bé phồng phồng lên, vẻ mặt vi diệu, sau đó chuyển sang kinh ngạc.
Đại Ninh nhìn đến vui vẻ.
Cô đợi cô bé sắp ăn gần xong rồi hỏi: "Em gái nhỏ, trong thôn có nhà nào không nuôi heo không?"
Chú Tiền không nghĩ đến đại tiểu thư vẫn còn nhớ thương việc đó, dở khóc dở cười.
Trong mắt Lý Nhị Nữu hoang mang một lát, không rõ vì sao đại tiểu thư lại hỏi loại vấn đề này, cô bé nói: "Mọi người đều nuôi heo."
Dừng chút, cô dường như nhớ tới chuyện gì đó.
"Trong nhà anh Cún không có nuôi heo, heo trong nhà đã bị bán để chữa bệnh cho cha anh ấy cách đây hai năm rồi, bây giờ chuồng heo vẫn trống không, anh Bình đang đi học nên nhà anh ấy không có ai cắt cỏ hôi cả."
Đại Ninh chống cằm, cảm thấy tên hơi quen tai: "Anh Cún mà em nói là..."
Khóe miệng Lý Nhị Nữu còn dính hạt cơm, hàm hồ nói: "Anh Cún tên là Triệu Tự."
Đại Ninh:....
Cô nhìn một phòng người ta, nghĩ nếu không theo dõi nam nữ chủ thì bọn họ có tiến triển gì bản thân mình cũng không biết. Dù sao cô đến đây để hủy nhân duyên của người khác mà, tốt hơn hết vẫn nên đi nhìn xem.
Vì tránh xa lũ heo trong thôn, Đại Ninh miễn cưỡng nói: "Chú Tiền, tôi muốn vào ở Triệu gia."
Chú Tiền đau cả đầu.
*
Triệu Tự đặt chiếc lưỡi liềm xuống, rửa sạch bùn đất dưới chân trong sân rồi mới vào nhà.
Nhà chính, một cô bé sáu tuổi, Triệu An An đang dọn chén đũa.
Dù đã sáu tuổi nhưng người cô bé nhỏ nhắn, gầy gò như chú khỉ con, một chút cũng không như một cô bé tròn trịa, mềm mại, ngày thường gà trong nhà đều do cô bé cho tụi nó ăn.
Triệu Tự sờ sờ đầu em gái: "An An, cha mẹ ăn cơm chưa?"
Triệu An An nói: "Anh cả, anh đã về rồi, chúng ta đang đợi anh đó, anh hai đang đút cho cha mẹ ăn."
Tuy còn nhỏ nhưng cô bé lại rất hiểu chuyện.
"Anh cả, anh mau ngồi xuống đi, em đi gọi anh hai."
Triệu Tự nói: "Để anh đi."
Anh bước vào phòng cha mẹ, trong không khí có mùi thuốc cùng mùi mốc ngửi thấy rất khó chịu. Dưới chăn bông cũ kỹ, có một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông đang nằm, mắt hơi hé, người phụ nữ thì ngồi trên đầu giường mệt mỏi.
Nghèo đói và bệnh tật khiến họ trông càng thêm tuổi già sức yếu.
Bên cạnh giường có một thiếu niên đang kiên nhẫn từng chút đút cho họ ăn.
Triệu Tự nói: "Tiểu Bình, để anh."
Năm nay Triệu Bình mười hai tuổi, thấy anh trai đã trở về, cậu rất vui: "Anh, không cần đâu, em đút cho cha mẹ sắp xong rồi."
Mẹ Triệu hỏi con trai cả: "Có mệt không con?"
Triệu Tự cong cong môi: "Không mệt đâu mẹ."
Mẹ Triệu rất áy náy, một nhà từ già đến trẻ này toàn bộ đều trở thành gánh nặng trên người Triệu Tự, khiến đôi vai của thiếu niên mới trưởng thành đã bị đè cong xuống.
Bà ráng kìm nước mắt cùng đau lòng, nói: "Con và hai đứa em lo đi ăn cơm đi."
Triệu Tự dạ một tiếng rồi cầm lấy cái chén bên cạnh, cùng Triệu Bình đi ra ngoài.
Ba anh em đang ngồi vào bàn ăn cơm.
Trên bàn chỉ có ba chén cơm khô và một đĩa cải bẹ.
Im lặng ăn cơm, Triệu Bình đột nhiên nói: "Anh, em nghe nói trong thôn có người dọn đồ cho đại tiểu thư được đến một ngàn tám luôn ấy!"
Tay Triệu Tự cầm đũa dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Triệu Bình nói: "Em đã mười hai tuổi rồi, sức lực cũng có chút, em muốn đi thử xem."
Triệu Tự lắc đầu, ngữ điệu bình tĩnh: "Không được."
Mặt Triệu Bình đỏ lên, nhưng không dám phản bác lại anh trai mình, im lặng không hé răng. Triệu Tự nhìn em gái một cái: "An An, trông anh hai của em cho tốt, đừng để nó đi."
Triệu An An gật đầu.
Sau khi ăn xong, Triệu Tự lại xuống ruộng tiếp, một mình anh phải đảm bảo phần ăn cho năm người, điều may mắn duy nhất chính là năm nay mùa màng bội thu, thu hoạch khá tốt.
Triệu An An cho gà ăn trong sân.
Triệu Bình nhìn nhìn em gái, rón rén đi ra ngoài.
Triệu An An dõng dạc kêu: "Anh hai!"
Triệu Bình nói: "An An, em nhỏ giọng xíu đi! Đừng để cho anh trai biết, anh hai muốn đi xem chút."
Cậu ta kéo em gái lại, dỗ dành nói: "Em có nghĩ đến anh trai mệt không?"
Triệu An An gật đầu.
"Anh hai đi giúp đại tiểu thư dọn đồ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi. Chờ anh hai kiếm được tiền rồi, anh cả sẽ không cần mệt như vậy nữa, trên tay anh ấy có miệng vết thương, em nhìn có đau lòng không?"
Triệu An An do dự.
"Cứ như vậy nha, em vào trông chừng cha mẹ đi." Triệu Bình chạy nhanh như chớp.
*
Buổi chiều, lời đồn lại truyền ra tiếp, ai cũng biết đại tiểu thư ra tay hào phóng.
Người không đi lần này hối hận muốn chết, nghe nói đại tiểu thư còn có hành ly ở bên ngoài núi, vội vàng đều cướp muốn đi.
Đại Ninh cắn hạt dưa, đứng trên lầu hai xem.
Trong đám đông, một cậu bé mười một hay mười hai tuổi, tay chân của cậu ta gầy guộc, người còn thấp bé, đang dọn đồ của Đại Ninh, khó khăn bước qua đám đông.
Đại Ninh biết cậu nhóc đó.
Nếu cô nhớ không lầm thì cậu ta là em trai của Triệu Tự, tên là Triệu Bình. Triệu Bình hiện tại vừa đen vừa gầy như một người dân chạy nạn, xa không kịp so với phong cảnh đi theo Triệu Tự vài năm sau.
Cô không thích người Triệu gia nên nhìn bọn họ không cảm thấy đáng thương chút nào.
Triệu Bình mười hai tuổi bước đi loạng choạng, Đại Ninh nhìn đến hoa mắt, không hề nghĩ đến kế tiếp, Triệu Bình ngã xuống đất.
Có một tiếng rắc vang lên trong rương.
Triệu Bình sửng sốt một hồi, sắc mặt biến một cái tái nhợt.
Cậu biết rằng dọn mấy đồ càng nặng thì càng nhiều tiền. Thiếu niên tham nhiều, nhưng những đồ đựng trong rương toàn là chén sứ, rơi xuống liền vỡ nát.
Biến cố này đều làm cho tất cả mọi người sửng sốt.
Trưởng thôn có hơi hoảng, mắt nhìn về phía Đại Ninh ngay, sợ đại tiểu thư nổi giận.
Chú Tiền cau mày, nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, cô xem..."
Chú Tiền hơi mềm lòng, nghĩ thầm đây chỉ là một đứa nhỏ nhà nghèo, mình chưa kịp nói gì thì khuôn mặt của đứa nhỏ đã tái tới mức trắng bệch. Mấy cái chén sứ cũng không đáng bao nhiêu tiền, không bằng quên đi cho rồi.
Đôi mắt Đại Ninh chớp chớp: "Để cậu ta bồi thường cho tôi."
Cô cực kỳ xinh đẹp, nhưng khi nói chuyện lại giống như một tiểu ma nữ không chừa đường sống: "Ai kêu cậu ta không cẩn thận."
Vốn cô có đến đây để đi công lược Triệu Tự đâu, mà là đến hành hạ một nhà Triệu Tự đó!
"Chú Tiền, tính thật tốt cho tôi, một phân tiền đều không thể thiếu."
Sắc mặt Triệu Bình tái nhợt, giờ khắc này đã sắp khóc tới nơi. Đáng lẽ cậu nên nghe lời anh trai, không nên đến đây dọn đồ, bây giờ không kiếm được tiền, còn gây ra họa lớn.
Bác Lưu thở hồng hộc chạy ra, gọi Triệu Tự đang làm việc ngoài ruộng: "Nhanh đi qua! Em trai con gặp rắc rối rồi!"
Triệu Tự nghe vậy, nhanh chóng bước lên bờ ruộng, giày cũng không kịp mang, gấp gáp chạy hướng nhà trưởng thôn.
*
[2] Món ăn có màu vàng này có tên là "Ba không dính". Sở dĩ nó có tên lạ như vậy là vì khi ăn nó không dính vào đũa, không dính đĩa, không dính răng.
"Ba không dính" còn được gọi là trứng Osmanthus (trứng hoa quế), là một món ăn có nguồn gốc từ thời nhà Thanh, tại thành phố Anyang, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Món bánh màu vàng trông cực kỳ bắt mắt, mềm mịn, dẻo thơm, ngọt thanh quyến rũ, cực kỳ bổ dưỡng cho người già và trẻ nhỏ.