Đại Ninh không để bụng, ngồi trên xe nói với Trần Cảnh: "Anh, trường tụi em có buổi diễn tập văn nghệ, sau này mỗi tối em sẽ về muộn một tiếng."

Tiết tự học ở trường tan vào lúc 10 giờ tối, trễ một tiếng là đến 11 giờ.  

Trần Cảnh nhíu mày, cảm thấy quá muộn. Anh hy vọng Đại Ninh đừng đi theo bản năng, anh nhớ Trần Liên Tinh cũng có buổi diễn tập nhưng anh chưa từng quản cô ta.

Đã thế anh lấy gì quản Đại Đại đây? Anh mím môi, lần này đồng ý: "Ừ."

“Anh Lý Minh không cần đến đón em nữa đâu, trường rất gần nhà, em tự về nhà được."

“Không được.” Riêng điều này Trần Cảnh không thể theo ý cô, về vấn đề an toàn anh sẽ không thỏa hiệp.

"Dạ.”

Ban đầu Trần Cảnh nghĩ cô sẽ nói rất nhiều về việc diễn tập, chẳng hạn như cô tập với ai, mấy chuyện này nọ, ai ngờ Đại Ninh chỉ ngâm nga suốt quá trình, không hề đề cập buổi diễn. 

Cô nhảy xuống xe: "Tạm biệt anh."

Trần Cảnh nhìn bóng lưng cô, trông cô thanh xuân phơi phới, chả hề lưu luyến, không hòa hợp với bầu không khí xung quanh anh.

Anh đột nhiên muốn châm một điếu thuốc, nhưng lúc móc ra lại bị anh nhét về.

Trần Cảnh lái xe đến đấu trường ngầm, ai nhìn thấy anh cũng nhiệt tình chào hỏi: "Anh Cảnh."

Giờ đây ai cũng biết anh, anh là số 0 chưa từng bại trận. Trong ngành đánh hắc quyền này, không phải không có người liên tiếp giành chiến thắng, nhưng Trần Cảnh còn là người đầu tiên ít bị thương nhất.

Anh vừa trẻ vừa tuấn tú, tài nghệ lại tàn nhẫn, độc ác, hầu hết đối thủ từng đấu với anh còn đang nằm viện.

Cách đây một thời gian có tên nhà giàu muốn nhận anh làm thầy nhưng anh đã từ chối không chút do dự. Người đó đến mấy hôm, gần đây cuối cùng cũng không đến nữa.

Hôm nay thi đấu, Trần Cảnh ra tay đặc biệt nặng, không biết vì không dừng tay được hay vì lý do khác. Chờ đối thủ bị khiêng đi, anh tháo đôi găng tay ra, người phụ trách vỗ vai trêu chọc anh: "Chàng trai trẻ, hỏa khí nặng thì phải phát tiết, có thời gian thì đi tìm chút thú vui đi nhé."

Hắn tươi cười mờ ám, Trần Cảnh dời mắt, làm như không thấy.

*

Sau khi Đại Ninh tan học thì đến phòng tập vũ đạo.

Ngoài Lệ Hỗ trong phòng học còn có sáu nữ và sáu nam. Thêm Đại Ninh vừa đủ mười bốn người.

Trùng hợp là Chương Hữu Anh cũng có mặt.

Đại Ninh vừa đến, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn cô. Lệ Hỗ vỗ tay một cái: “Nhìn gì mà gì, lo tập đi." 

Mọi người tản ra, Chương Hữu Anh lên tiếng: “Cậu định để cô ấy diễn vai nữ chính?"

Mùi chua trong câu này thiếu điều trào ra.

Đại Ninh thú vị đánh giá cô ấy, chị gái nhỏ này trước mặt người khác thì ngầu lòi các thứ, trước mặt Lệ Hỗ thì hận không thể biến cơ thể 1m8 của mình thành chim nhỏ nép vào người, đến cả giọng cũng cố ý làm cho dịu dàng hết mức. 

“Tôi không định làm thế, nữ chính sẽ tìm người khác.”

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Chương Hữu Anh mới tốt lên, cô theo kịp mọi người rồi diễn tập vai của mình. Đại Ninh nhìn Chương Hữu Anh cầm tấm ván, ngồi xổm trong góc không hề phàn nàn, vai của cô nàng hóa ra là phông nền!

Chương Hữu Anh cũng đủ liều mạng vì hắn ta.

Lệ Hỗ đưa kịch bản cho Đại Ninh, hắn khoanh tròn phần màu đỏ: "Em diễn vai tinh linh ngược đãi công chúa ở giai đoạn đầu." 

Suất diễn này vừa nhìn đã biết do hắn thêm vào, đúng là phù hợp với yêu cầu của cô, lời thoại đơn giản, cả quá trình đều lười biếng, còn có thể ức hiếp vai chính.

1

“Anh diễn vai gì?”

Lệ Hỗ cong môi: “Quốc vương.”

Ồ, cô công chúa bá đạo cũng là điểm hay ho của cốt truyện này. Dù sao cổ tích đã cải biên nên quốc vương trong nội dung truyện rất lớn mạnh, chinh chiến ngoại quốc, bảo thủ, cố chấp. 

Nhiệm vụ hôm nay của Đại Ninh chủ yếu là làm quen với lời thoại, đại tiểu thư lười nhác ngồi trên bục cao, nhìn bọn học sinh mệt đến đổ mồ hôi nhễ nhại.

Một tiếng kết thúc, mọi người đeo cặp sách về nhà.

Lệ Hỗ đứng ở cửa, tiện thể đeo cặp của Đại Ninh. Các bạn học tham gia buổi diễn đều đổ dồn ánh mắt nhìn sang, từ trước nay Lệ Hỗ luôn một mình tựa như quốc vương trong truyện, hắn tùy ý làm bậy, thậm chí độc tài. Đây là lần đầu thấy hắn mang cái cặp màu hồng phần cho một cô gái.

Sắc mặt Lệ Hỗ không đổi, Chương Hữu Anh cúi đầu, ánh mắt buồn bã và chua xót.

Có người mang cặp thay mình, cô vui còn không kịp. Đuổi theo bước chân Lệ Hỗ, hai người đi dọc theo đèn đường.

Đại Ninh nện bước vừa lười vừa chậm, Lệ Hỗ thân cao chân dài, dù cho đi từ từ, thỉnh thoảng vẫn phải dừng lại đợi cô. 

“Mệt chưa?”

Đại Ninh che miệng ngáp một cái.

“Muốn tôi ôm em không?”

Đại Ninh cảm thấy lá gan người này khá lớn, bình thường là học sinh ngoan, nhưng một khi muốn vượt quá giới hạn, nội quy nhà trường đều vô dụng trong mắt hắn ta.

Cô thấy rất thú vị, Lệ Hỗ dám thật sao? Cô vươn tay, thiếu niên ôm lấy vòng eo và chân của cô rồi bế lên.

Đại Ninh ôm cổ hắn, Lệ Hỗ cúi đầu nhìn cô.

1

Đôi mắt cô gái đen trắng rõ ràng, buồn ngủ mà chớp mắt. Cô không thấy xấu hổ chút nào, như thể hắn thực sự là một chiếc ghế để cô dựa vào những lúc mệt mỏi và buồn ngủ.

Trong mắt hắn nhiễm vài phần ý cười. 

"Này, Trần Đại Đại, em biết đỏ mặt không?"

Đại Đại nhéo lỗ tai hắn: “Anh nói nhảm nhiều quá, có đi hay không?" Nếu không đi, tự cô đi tìm nhóm anh trai Smart.

“Tai con trai có thể muốn là nhéo hả?Đêm nay dẫn em đi thuê phòng."

“Anh muốn bị 15 người anh của tôi lần lượt thăm hỏi à?" 

Lệ Hỗ cười ha ha.

Hắn mang cặp giúp Đại Ninh, trong lòng ngực còn ôm một người, vừa đến cổng trường liền thấy Lý Minh.

Lý Minh đang ngửa cổ uống nước, trong khoảng thời gian này là gã đến đón Đại Ninh mỗi ngày, vừa thấy tình cảnh kia, Lý Minh lập tức phun ngụm nước.

Lệ Hỗ để Đại Ninh xuống rồi xoa tóc cô một phen: "Ngày mai gặp." 

Lý Minh nghẹn họng nhìn trân trối, đờ mờ! Gã thấy cái gì! Em gái anh Cảnh đang yêu sớm? Cải thìa nhà họ cứ thế bị tên nhóc vừa trông đã thấy xấu xa kia ủi mất?

“Đi thôi anh Lý Minh.” Đại Ninh thúc giục gã.

Lý Minh lau sạch miệng, trong lòng sa vào rối rắm chưa từng có, chuyện lớn thế này nên báo cho anh Cảnh không đây? Nói rồi liệu Đại Ninh có ghét gã luôn không? Nhưng không báo càng không hay!  

Đại Ninh nhìn sắc mặt gã thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc. Cô như đang xem kịch, vui ơi là vui.  

Thanh Đoàn nói: “Đại Ninh, cô nên giải thích cho Lý Minh đi, nếu không gã nói với Trần Cảnh, anh ta hiểu lầm cô thì sao?" 

“Giải thích gì cơ? Anh ta hiểu lầm mới tốt đó, lại nói từ đầu ta cũng có phải đứa em gái ngoan gì đâu. Anh ta không chịu yêu đương với ta, còn không cho ta tìm người khác à?" 

Thanh Đoàn nghĩ ngợi, hình như cũng hợp lý... Không đúng, xí, hợp lý cái rắm.

Đến khi về nhà, Lý Minh nửa cái rắm cũng không dám thả, thậm chí gã còn không dám hỏi cô em gái đáng yêu có phải em yêu sớm không, Lý Minh tự thuyết phục chính mình, vừa nãy chắc chắn là do Đại Ninh đau chân thôi! Bạn nam kia chỉ tiện tay đỡ! Đúng, chính là thế. 

Đại Đại trông ngoan ngoãn, dễ thương thế kia, yêu sớm là chuyện không thể nào, càng không thể có!

Đại Ninh nhìn gã lừa mình dối người chạy xa, rất chi thất vọng: "Sao bọn côn đồ như họ chả cứng rắn chút nào vậy?" Không giống trong tiểu thuyết xíu nào. Phải chất vấn cô, gặng hỏi cùng nhau chứ!

Đại Ninh lên lầu, giờ này Trần Cảnh vẫn chưa về, chỉ có Trần Liên Tinh ở nhà. 

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, vào cửa đã thấy Trần Liên Tinh đang ăn quả vải và đồ ăn vặt nhập khẩu mà Trần Cảnh mua cho cô. Có một đống rác ngay cạnh, Đại Ninh nhìn cô ta một lúc.

“Sao hả, anh tôi mua cho, tôi không thể ăn hay gì?” Trần Liên Tinh ngước cằm mình lên.

Lúc này Đại Ninh lại ngoài ý muốn hào phóng: "Tùy cô."

Cô về phòng mình.

Thanh Đoàn không hiểu ý của Đại Ninh, nó quyết định yên lặng theo dõi mọi chuyện, miễn cho hỏi lại lộ bản thân ngu mất.

Lát sau Trần Cảnh cũng trở về, trước đây mỗi lần anh về nhà, Đại Ninh luôn vùi người vào sô pha đợi anh, anh vừa vào cửa, đôi mắt cô đã cong lên gọi anh ơi, giọng điệu ngọt ngào vang lên không dứt. Thỉnh thoảng hai người sẽ xem TV cùng nhau hoặc anh ở bên nhìn cô loay hoay làm bài tập. 

Hôm nay về nhà, anh vô thức nhìn sang sô pha.

Nơi đó không có Đại Ninh nhưng có Trần Liên Tinh. Ánh mắt anh hơi ảm đạm, không nói gì. Trần Liên Tinh đã lâu không ở chung với anh nên không quen lắm.

Cô ta mất tự nhiên mở miệng: “Anh về rồi."

Trần Cảnh rũ mắt: “Ừ, Đại Đại đâu?”

Trần Liên Tinh không vui đáp: "Trong phòng."

Trần Cảnh chuyển hướng đi xem Đại Ninh, nhưng bây giờ trong nhà không chỉ có hai người họ mà còn có Trần Liên Tinh. Bây giờ đã 11 giờ rồi, một người đàn ông trưởng thành như anh mà đi gõ cửa phòng Đại Ninh cũng không hay. 

Cuối cùng Trần Cảnh cũng nhận ra sự xuất hiện của Trần Liên Tinh đã tạo thêm một tầng xiềng xích vô hình cho anh. Cả ngày hôm nay ngoại trừ sau khi ăn sáng đưa Đại Ninh đi học, anh chưa nói được mấy câu với cô. Anh vào phòng tắm rửa mặt, trong lòng vô cùng buồn bực, không nói chuyện cùng Trần Liên Tinh mà về phòng ngủ.

Thanh Đoàn âm thầm quan sát, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Tâm trạng của nhân vật chính có vẻ không tốt lắm, y như... y như đôi vợ chồng mới cưới bị phá hủy thế giới riêng của mình. Nó khiếp sợ khi chính mình lại lấy phép so sánh này, ủ rũ ôm lấy cái đầu bánh bao của mình.

Xong rồi, nó không còn sạch sẽ nữa, sau này nó còn lấy được cô vợ bánh bao xinh đẹp không?

1

*

Đại Ninh có một thói quen là mỗi ngày phải ăn các loại tráng miệng và trái cây khác nhau.

Trần Cảnh quan sát cô, những thứ này đều mua trước cho cô hàng ngày, nhưng anh phát hiện hai ngày qua Đại Ninh chưa từng chạm vào đống đồ ăn vặt trong nhà.

Đồ ăn vặt và trái cây hàng ngày đều giảm hơn nửa, có điều người ăn không phải Đại Ninh mà là Trần Liên Tinh.

Trần Liên Tinh chạm vào cái gì, Đại Ninh sẽ không chạm vào cái đó. Dù là bữa sáng hay trái cây và đồ ăn vặt. 

Cô nhóc thích gây sự rất kén ăn, thường ngày Trần Cảnh cũng không chạm vào đồ ăn của cô.

Việc có thêm Trần Liên Tinh đã phá vỡ hoàn toàn nhịp sống của hai người, Đại Ninh không những không nhận mấy món ăn vặt anh mua mà mỗi ngày càng dần ít nói chuyện với anh. 

Kể từ ngày sô pha bị Trần Liên Tinh chiếm, cô không còn đợi anh về nữa. Ngay khi về tới nhà, cô liền về phòng mình, không nói chuyện với Trần Liên Tinh hay Trần Cảnh. 

Có đôi lúc anh nhịn không nổi nhìn về cánh cửa kia, đến khi Trần Liên Tinh hoang mang gọi anh, anh mới lấy lại tinh thần. Trong lòng anh như bị người khác đặt hòn đá vào, áp lực không thể tả.

Hòn đá đó càng lăn càng to, cuối cùng đến sáng hôm thứ sáu, trước khi Đại Ninh đến trường, Trần Cảnh không nhịn được cản cô lại, anh cầm miếng bánh pho mát và đĩa trái cây riêng bỏ vào cặp cô.

Trần Cảnh lấy giấy và bút, hỏi cô: “Liên Tinh đến sống ở đây, em giận ư?"

Đại Ninh lột vỏ kẹo mút, quay đầu nhìn anh: “Sao anh lại nghĩ thế, em nào giận gì ~"

Khi cô nói câu này, trong mắt tràn ngập ý cười. Trần Cảnh nhìn thẳng vào mắt cô càng rõ Đại Ninh không nói dối, cô không hề giận. Đến nỗi... đã nhanh thích nghi rồi.

Thì ra người không thích nghi khi trong nhà có thêm Trần Liên Tinh chỉ có mình anh.

Đôi mắt Trần Cảnh dán chặt vào cây kẹo trong tay cô. Đại Ninh ăn rồi mặc gì anh đều biết rõ, từ nhãn hiệu quần áo cô mặc cho đến từng viên sôcôla cô ăn. Nhưng cây kẹo trong tay cô lúc này là nhãn hiệu mà anh chưa từng thấy.

Anh nhíu mày, Đại Đại không ăn vặt ở nhà, vậy đồ ăn vặt gần đây em ấy ăn là của ai cho?

“Nếu anh không có việc gì thì em đi đây."

Trần Cảnh gần như giữ chặt tay cô theo bản năng.

Đại Ninh cúi đầu, tia châm chọc trong mắt chợt lướt qua, khi cô ngẩng đầu đã nở nụ cười trong sáng. Cô rút tay ra đặt sau lưng, nói lời mà Trần Cảnh đã từng răn dạy mình cho anh nghe: "Em lớn rồi, anh không thể muốn là nắm tay em được."

Trần Cảnh mím môi, khoảnh khắc ấy anh không biết cảm giác trong lòng mình ra sao: "Anh xin lỗi."

“Không sao đâu, em không trách anh." Đại Ninh cười và vẫy tay với anh, sau đó chạy vào sân trường.

Trần Cảnh siết chặt nắm tay, xung quanh vang lên tiếng cười nói vui vẻ, lòng anh lại trống rỗng không hiểu nổi. Giống như một thứ luôn trong tầm với, nhưng khi chợt nhận ra thì nó đã cách mình rất xa.

Thậm chí đã có lúc anh hối hận vì để Trần Liên Tinh vào sống.

Không phải chăm sóc Liên Tinh là điều nên làm sao? Anh đã làm chuyện này hơn mười năm, tại sao lại thà mua nhà để Trần Liên Tinh vào sống ngay lúc này còn hơn để cô phá vỡ cuộc sống chỉ có Đại Ninh của mình?

Trần Cảnh thấy rất ngột ngạt, anh đến đấu trường ngầm và đưa ra quyết định. 

“Để tôi, lên sàn trước." 

Người phụ trách rất kinh ngạc: “Nhưng giờ này không cho phép thi đấu."

“Hai trận.” Trần Cảnh ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp: "Tôi đấu hai trận."

Vốn là mỗi ngày anh chỉ đấu một trận, với trận đó thôi đã kiếm được bộn tiền cho đấu trường ngầm, bây giờ không phải thời gian vào trận nhưng anh lại sẵn sàng chủ động đấu thêm trận. Sinh tử quyền là chuyện lấy mạng để đấu, giao dịch có lời như thế, sao đối phương không muốn chứ?

Giám đốc vô cùng hưng phấn: “Được thôi!”

*

Tối nay lúc đi khỏi phòng vũ đạo ra cổng trường, Đại Ninh cứ nghĩ người đến đón mình như cũ là Lý Minh, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn, thẳng tắp dưới ánh đèn đường của anh.

Đừng nói cô mà cả nó cũng bị dọa nhảy dựng: “Là Trần Cảnh!”

Phản ứng kịp, Thanh Đoàn chột dạ lại thở phào nhẹ nhõm, may là hôm nay nhà Lệ Hỗ có việc nên không tiễn Đại Ninh, sợ quá, sợ quá đi mất, suýt nữa tóm được hiện trường. 

Đại Ninh hoàn toàn không chột dạ, cô cười, chạy đến trước mặt Trần Cảnh: "Anh ơi!" 

Đôi mắt nâu xám của anh nhìn cô chăm chú từ từ nhiễm ý cười. 

Đại Ninh giẫm lên cái bóng của anh, cô cong môi. Anh trai tốt của em, nhớ kỹ hôm nay, bài học đầu tiên mà anh học được, nó gọi là dụ.c vọng chiếm hữu.