Trần Cảnh đã mấy hôm không về nhà nên khi Trần Liên Tinh thấy anh về liền hơi chột dạ.

Cô ta không đến bệnh viện thăm Trần Cảnh là vì gần đây Kỷ Điềm đã đồng ý làm cầu nối giới thiệu một cậu ấm nhà giàu cho cô ta. Mỗi ngày Trần Liên Tinh phải vắt óc tìm cách lấy lòng còn ăn tối với cậu ấm đó. 

Thậm chí đêm qua hai người đã đi thuê phòng với nhau.

Sắc mặt Trần Cảnh lạnh băng, liếc nhìn cô.

“Tôi đang định đến thăm anh, sao anh lại xuất viện thế? Cơ thể anh đã đỡ hơn chưa?" 

Trần Cảnh tránh khỏi cái dìu tay của cô, anh lấy chìa khóa mở cửa phòng Đại Ninh ra, phát hiện đồ vật bên trong không mảy may di chuyển mà còn rơi xuống một lớp bụi.

Trần Liên Tinh quan sát sắc mặt của anh, nhớ đến việc Kỷ Điềm đã giao.

"Cô ta chưa từng về đây, tôi đã nói con nhỏ đó là kẻ lừa đảo rồi mà, vừa nhìn đã biết cô ta được chiều chuộng từ bé, sao có thể là cô gái mồ côi gì chứ. Mấy thứ này nhìn chướng hết cả mắt, hay chúng ta gọi công ty chuyển nhà đến dọn đi anh." 

Trần Liên Tinh đã luôn mơ ước những bộ quần áo xinh đẹp của Đại Ninh. Trước khi ném đi, cô ta sẽ lấy vài bộ mình thích trước, có gì mặc đi hẹn hò các kiểu. Sau này căn phòng này cũng là của mình! Nhìn vẻ mặt anh không tốt thế kia, chắc là rất hận kẻ lừa đảo đó, cô ta khẳng định anh sẽ đồng ý với ý kiến của mình.

Sắc mặt Trần Cảnh thay đổi liên tục, trong ánh mắt chờ mong của Trần Liên Tinh, anh đóng cửa lại rồi lấy chìa khóa khóa cửa lần nữa.

Trần Liên Tinh: “…”

Vẻ mặt Trần Cảnh lành lạnh, Trần Liên Tinh đương nhiên không dám chọc.

Ngày thứ hai cô Mao gọi đến: "Em Trần Đại Đại vẫn không đi học, sắp nghỉ hè đến nơi rồi, nếu tình trạng của em ấy không thích hợp để học, cậu xem..."

Cô Mao nói khá uyển chuyển nhưng Trần Cảnh hiểu: "Tôi sẽ làm, làm thủ tục, tạm nghỉ học cho con bé."

“Được.” Cô Mao thở dài, sắp thi đại học rồi, cô cũng vì xem xét tỉ lệ lên lớp của lớp mình.

Buổi chiều Trần Cảnh đến trường làm thủ tục tạm nghỉ học cho Đại Ninh. Tuy hồ sơ mỏng nhưng lại khiến anh thấy như bị phỏng tay.

Trần Cảnh còn chưa đi ra cổng trường, một cậu bạn đã chạy đến đây dưới sự cổ vũ của bạn bè.

“Cho em hỏi anh là anh trai của Trần Đại Đại đúng không ạ? Chuyện, chuyện là thế này, em muốn hỏi bạn ấy đã xảy ra chuyện gì, sao lại không đi học." Mặt cậu bạn đỏ bừng, ra vẻ né tránh.

Trần Cảnh lạnh lùng liếc cậu một cái, cậu vội vàng xua xua tay: “Em, em chỉ là xuất phát từ việc quan tâm bạn họ..."

Bị ánh mắt Trần Cảnh dọa sợ, cậu bạn lúng ta lúng túng không nói nữa.

Sắc mặt Trần Cảnh không đổi bước đi, thầm nghĩ kẻ lừa đảo kia thật là có năng lực. 

Ban đầu anh định quay về đấu trường một chuyến, không nghĩ đến trên đường lại gặp được Kỷ Điềm. Đôi mắt Kỷ Điềm sáng lên, đi về phía anh.

“Trần Cảnh, thì ra anh ở đây, em đến bệnh viện thăm anh thì y tá bảo anh đã xuất viện rồi."

Rốt cuộc Kỷ Điềm cũng đến thăm anh mấy bữa, dù không có tình cảm với cô thì anh cũng không thể làm mặt lạnh suốt. Anh gật đầu xong thì nghe Kỷ Điềm cất giọng u sầu: "Em là sinh viên trao đổi nên trước khi kỳ nghỉ hè đến phải về Bắc Kinh. Tháng sau ông nội em đón sinh nhật, em phải về đó trước, chị em cũng sẽ về theo."

Trần Cảnh ngước mắt nhìn sang.

“Tính tình chị không được tốt lắm do bị người nhà làm hư, có lẽ chị ấy cũng không cố ý lừa anh đâu." Kỷ Điềm nói ngập ngừng: "Dẫu sao bạn trai cũ của chị ấy cũng..."

Thấy sắc mặt Trần Cảnh càng ngày càng lạnh, Kỷ Điềm giống như nhận ra mình nói nhầm, vội im miệng.

Trần Cảnh nghe không vô, gật đầu với cô ý bảo mình đi trước.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông, Kỷ Điềm thầm cười tươi.

Dù là người chính trực cách mấy bị lừa lâu như thế cũng sẽ tức giận. Trước khi đi khỏi, có lẽ cô ta có thể lợi dụng cơn giận của Trần Cảnh mà ở bên anh.

Kế hoạch đầu đã thất bại, Đại Ninh không bị hủy dung, xem ra chỉ có thể tiến hành kế hoạch thứ hai.

Kỷ Điềm mở máy.

“Sắp xếp xong rồi thì gửi mấy tấm ảnh đó cho Triệu Tự. "

*

Đại Ninh cũng biết Trần Cảnh đã xuất viện, cô và Thanh Đoàn đã hấp thu hết vận khí từ Trần Cảnh, hai ngày qua quả là chả muốn cử động xíu nào.

Từ nghèo phất lên giàu thì dễ, từ giàu về lại nghèo thì khó.

1

Tinh thần vất vả lắm mới sáng láng chơi được mấy hôm, ai ngờ lại trở về với dáng vẻ mềm nhũn, thiếu sức sống như này, thể xác và tâm hồn của cô càng uể oải hơn, ngay cả nhiệm vụ cũng không muốn hoàn thành, chỉ muốn nằm trên giường ăn no chờ chết.

1

Thanh Đoàn vò đầu bứt tai: “Đại Ninh, lần trước cô còn chưa giải thích với Trần Cảnh đó, cô cố cứu vãn chút đi."

“Giải thích gì đây, vốn dĩ đã lừa anh ta mà, bây giờ anh ta đang nổi nóng, sao ta phải đi chớ."

Đại tiểu thư không thích nhìn người khác làm mặt lạnh cũng không chịu hứng cơn giận của người khác. Lúc nào cũng là Trần Cảnh dỗ dành cô, nào có chuyện cô đi dỗ Trần Cảnh.

“Lỡ như hai ngày qua Kỷ Điềm thừa dịp lẻn vào thì sao?"

Đại Ninh hừ một tiếng: “Nếu dễ dàng như thế, vậy tình cảm của nhân vật chính cũng mất giá quá, ta còn muốn anh ta làm gì?"

Thật ra nói đi nói lại vẫn là một chữ thôi, lười.

Cấp dưới báo Kỷ Điềm đã gửi tin nhắn ra ngoài cho cô, bấy giờ Đại Ninh mới cố gắng hết sức dậy.

“Cô ta muốn nói cho Triệu Tự biết?" Tròng mắt Đại Ninh vừa chuyển đã nói ngay: "Không được, mấy người nghĩ cách cản lại."

Thanh Đoàn run run, lỡ như Triệu Tự biết Đại Ninh còn sống...

Đại Ninh không sợ trời không sợ đất, khó có lúc bận tâm điều gì.

“Ta không sợ Triệu Tự, có điều anh ta mà đến thì phiền phức lắm."

Thanh Đoàn vội vã gật đầu, làm bộ chính mình tin lời cô nói. Nội tâm nó âm thầm chửi thề, còn bảo không sợ, đến nó còn sợ lật xe đây nè.

1

Nhắc đến Triệu Tự, cuối cùng Đại Ninh cũng có cảm giác cấp bách phải làm nhiệm vụ. Cô rất mang thù, cô còn chưa trả thù xong vụ tạt axit, hay là trả thù theo cách tương tự, để anh Trần hủy khuôn mặt của Kỷ Điềm?

Đại Ninh trưng diện xong, cuối cùng cũng đến căn nhà lầu kia.

Cô có chìa khóa của căn nhà nên không cần ấn chuông cửa, lúc mở cửa ra cũng là lúc hai người bên trong đi ra ngoài.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị thế là bốn mắt chạm nhau, người đàn ông liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt.

“Anh ơi.” Đại Ninh cười ngọt ngào.

Giọng Trần Cảnh khàn khàn: "Tránh ra."

“Anh đi đâu thế?”

“Không liên quan, đến cô." Nói xong, anh và Trần Liên Tinh ra ngoài cùng nhau.

Mấy người vệ sĩ đi theo phía sau Đại Ninh, Khâu Cốc Nam còn xòe một cây dù nhỏ ren trắng cho cô. Đại Ninh hơi tò mò thế là đi theo sau lưng họ. 

Ánh mặt trời vào cuối tháng sáu chói lóa, Trần Liên Tinh quay đầu lại thì trông Đại Ninh vừa tươi tắn vừa xinh đẹp. Trong mắt cô ta chợt lướt qua cảm xúc khó hiểu và ghen ghét. Vừa nhìn đã biết Đại Ninh được nuông chiều, đoàn người vây quanh cô như một nàng công chúa.

Đến giờ Trần Liên Tinh vẫn không biết Đại Ninh là đại tiểu thư của nhà họ Kỷ, cô ta hơi nghi ngờ trước dáng điệu bây giờ của Đại Ninh, sao một cô gái mồ côi... lại trông trận thế còn muốn lớn hơn Kỷ Điềm tiểu thư?  

Ngược lại Trần Cảnh không biết nghĩ gì trong lòng, anh không quay đầu lại, bắt xe đi cùng Trần Liên Tinh, không hề quay đầu dù chỉ một lần nhìn Đại Ninh.

Khâu Cốc Nam nghi ngờ nói: “Đại tiểu thư, chúng ta có cần đi theo không?"

“Cần, cho người lái xe đi."

Nhóm người một trước một sau vào bệnh viện, Đại Ninh tâm tư vừa chuyển, đoán được vài phần bọn Trần Cảnh đến đây xử lý chuyện gì.

Hóa ra cuối cùng mẹ Trần cũng tìm được tủy phù hợp, phía bệnh viện thông báo người nhà đến đây để trao đổi về ca phẫu thuật.

Thấy Trần Cảnh muốn vào phòng bệnh, Đại Ninh cười nói: “Anh, em đợi anh ở bên ngoài nhé."

Bước chân Trần Cảnh tạm dừng, nhìn dáng vẻ cô thích ý phản chiếu ngược trên cửa sổ, anh nắm tay thật chặt, đi vào phòng bệnh.

Những ngày qua Trần Cảnh luôn trằn trọc, hy vọng rằng cô có thể xuất hiện và giải thích một chút thôi cũng được, hoặc… rốt cuộc cô nghĩ gì về nụ hôn ngày hôm đó, nhưng cô lại không xuất hiện, vết thương của anh gần như sắp lành thì cô mới có mặt.

Trong phòng bệnh, tinh thần mẹ Trần phấn chấn, hiển nhiên bà cũng biết tin tốt ấy.

“Trần Cảnh, con sẽ cứu mẹ mà đúng không?" 

Phí phẫu thuật rất tốn kém, bà lo Trần Cảnh không làm, vội đưa mắt ra hiệu với Trần Liên Tinh. 

Trần Liên Tinh tranh thủ thời gian nói: “Anh à.”

Trần Cảnh trầm mặc gật đầu.

Cuối cùng hai mẹ con cũng cười, Trần Cảnh ra ngoài trao đổi tình hình ca mổ với bác sĩ.

Mẹ Trần vội giữ chặt Trần Liên Tinh: “Con đã cân nhắc những lời mẹ nói với con hôm trước chưa? Không phải con nói bây giờ Trần Cảnh đã mua nhà sao? Tiền thuốc men của mẹ sau này sẽ tốn không ít, lỡ như Trần Cảnh mặc kệ hai mẹ con mình..."

“Mẹ! Mẹ đừng nghĩ nữa, con sẽ không lấy Trần Cảnh đâu, anh ta chỉ là tên nói lắp, hơn nữa giờ con đã có bạn trai rồi."

“Con có bạn trai! Là ai?” Mẹ Trần vội hỏi.

Trần Liên Tinh nhướng mày đắc ý: "Là một cậu ấm nhà giàu, không biết giàu gấp bao lần so với Trần Cảnh đâu mẹ."

Bà cũng hơi vui mừng, không ngờ con gái mình có thể leo lên người giàu thật.

“Vậy thì tốt, trước khi mẹ phẫu thuật xong đừng để Trần Cảnh biết con có bạn trai nghe chưa."

Bà đã không xuất viện nhiều năm, trong lòng vẫn tưởng Trần Cảnh thích con gái mình, nếu không làm sao một thằng đàn ông có thể đối xử tốt với đôi cô nhi góa phụ như bọn họ, chi hàng trăm vạn chỉ để chữa bệnh cho bà và để Trần Liên Tinh đi học.

Chỉ vì mang ơn? Bà không tin.

Trần Liên Tinh trợn tròn mắt, nghĩ thầm Trần Cảnh có thèm mà để ý, trái tim anh giờ đây có khi đã bay theo con hồ ly tinh kia rồi.

Đối diện bệnh viện là một quán nước giải khát, Trần Cảnh đi ra ngoài cùng Trần Liên Tinh, liếc mắt liền thấy cô gái đang ngồi ăn kem trong quán.

Đại Ninh vẫy tay với Trần Cảnh.

Trần Liên Tinh lập tức nói: “Chúng ta đi thôi, anh đừng để ý kẻ lừa đảo kia."

Trần Cảnh trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Em đi, đi về trước đi.”

Trần Liên Tinh trơ mắt nhìn Trần Cảnh đi vào, nhịn không được giậm giậm chân. Mặc dù cô ta từ chối chuyện ở bên Trần Cảnh nhưng nhìn anh vẫn si mê Đại Ninh, trong lòng vẫn chua lòm như cũ.

Trần Cảnh ngồi xuống đối diện với Đại Ninh, cô hỏi: "Anh uống gì không?"

Anh lắc đầu, cặp mắt màu nâu xám dừng trên mặt cô.

Khuôn mặt cô nhỏ nhắn hồng hào, không hề có ý áy náy hay chột dạ, rõ là mọi chuyện đã sáng tỏ nhưng cô vẫn như trước đây.

Nhớ đến Kỷ Điềm muốn nói lại thôi về việc "bạn trai cũ" của Đại Ninh, ánh mắt anh tối sầm lại, đến cùng tên lừa đảo này còn giấu anh bao nhiêu chuyện nữa?

Khâu Cốc Nam cúi người: “Cảm ơn anh Trần đã bảo vệ đại tiểu thư.” Dứt lời, cô ấy rất có mắt nhìn liền dẫn theo đám vệ sĩ ra ngoài chờ.

Họ vừa đi, Đại Ninh mới nói: “Anh còn giận à? Nếu anh còn giận thì tôi không trò chuyện đâu, tôi sợ người giận dỗi lắm."

Trần Cảnh: “…”

Đại Ninh chống cằm, bật cười mãi.

"Đừng giận nữa mà, anh hôn tôi rồi thì bỏ qua hết đi được không, dù sao đó vẫn là nụ hôn đầu của người ta."

Nghĩ đến cảm nhận của ngày đó, anh mím chặt môi. Dù cô nói dối hết bài này đến bài khác nhưng trái tim anh vẫn thoáng run rẩy khi nghe thấy ba chữ "nụ hôn đầu".

Kẻ lừa đảo này còn có nụ hôn đầu chết tiệt đó ư.

Trần Cảnh rất muốn rời khỏi nơi đây, anh chỉ là dân thành phố bình thường, cô là tai họa nên anh phải tránh càng xa càng tốt, dù lý trí nghĩ thế nhưng người anh vẫn ngồi yên trên ghế.

“Giải thích.” Trần Cảnh nói.

Giải thích tại sao lại lừa anh, về nhà nhà còn chung sống với anh.

“Không phải đã giải thích rồi sao? Do tôi cảm thấy nhàm chán nên tìm chút việc thú vị. Hơn nữa anh là người muốn đưa tôi về nhà cơ mà."

Trần Cảnh cắn răng: “Không, không được, nói dối!”

Anh không ngu, sao đại tiểu thư lại vô duyên vô cớ đến gần anh chứ? Khi Trần Cảnh đi khỏi vòng tròn ngọt ngào do cô dệt nên liền nhìn ra một số manh mối, dù là Kỷ Điềm hay Đại Ninh thì với thân phận của họ không thể nào có chuyện thích anh thật. Mỗi loại suy đoán đều khiến lòng anh nặng trĩu, nhưng cô nhóc khốn khiếp này lại không nói thật dù chỉ một lời.

Anh không tin vào duyên số.

Đại Ninh thoáng cái nước mắt đã tuôn.

“Hu hu anh hung dữ với tôi, tôi không phải em anh thế là anh bắt đầu dữ với tôi, tên xấu xa..."

Sắc mặt Trần Cảnh cứng đờ.

“Không, không phải. Cô nói, nói thật đi."

Đại Ninh khóc nức nở: “Người ta đã đáng thương lắm rồi, ông nội và em trai đều bị Kỷ Điềm cướp mất, ngay cả cha mẹ cũng đã qua đời, vậy nên tôi mới muốn ra ngoài giải sầu thôi mà. Kết quả bị kẻ khác tạt axit không nói còn phải chịu cảnh anh hung dữ."

Cô khóc thút thít nhưng lượng thông tin mà cô tuôn ra rất lớn. Trần Cảnh nhíu mày, cha mẹ của cô đều đã mất, còn bị đứa em nhận về cướp đi mọi cưng chiều, vậy nên cô mới bỏ nhà trốn đi rồi gặp được anh?

Vết thương trên lưng anh còn đau râm ran, tình hình lúc đó rất nguy hiểm, nếu anh không đến, tình trạng của cô chỉ càng tệ hơn thôi. Có kẻ muốn hại cô nhưng đó là ai?  

Đại Ninh vẫn đang khóc, cô giương đôi mắt ngập lệ nhìn anh, như thể anh thực sự là kẻ tội ác tày trời.

Trần Cảnh cứng đờ mặt, làm anh của cô lâu như vậy, anh gần như theo bản năng rút một tờ khăn giấy trên bàn lau mặt giúp cô. Động tác anh thô lỗ mà khuôn mặt Đại Ninh thì mềm mại, lau một cái lập tức hiện ra vết đỏ.

Vốn Trần Cảnh đang giận việc cô lừa chính mình, ai bị xem như con khỉ lừa suốt ba tháng cũng phải nổi nóng thôi. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt tủi thân của cô, lòng anh chỉ còn lại cảm giác bất lực.

Anh lau khô nước mắt cho cô, đang muốn rút tay về, ai biết Đại Ninh trực tiếp ôm lấy cổ anh, mang theo giọng mũi nói: "Anh ơi, anh báo thù giúp em đi."

Trần Cảnh mất tự nhiên mím môi, kéo tay cô ra khỏi người mình.

"Mấy người đó, sẽ bị trừng, trừng phạt ở đồn cảnh sát."

Đại Ninh lắc đầu: “Họ và em đều không thù không oán, lại mắc bệnh tâm thần, sau lưng khẳng định có người làm chủ. Nếu em tìm ra kẻ chủ mưu, anh báo thù thay em được không? Anh đã nói sẽ bảo vệ em mà."

Trần Cảnh rũ mắt đứng dậy: “Kỷ đại, đại tiểu thư, chúng, chúng ta, chỉ là, người dưng nước lã.”

1

Anh nào có tư cách và nghĩa vụ gì đi báo thù giúp kẻ lừa đảo là cô.

Nếu cuộc gặp gỡ ban đầu của họ chỉ là cuộc dạo chơi bất chợt nổi dậy của Đại Ninh, Trần Cảnh hiểu dù nhiều lời cũng vô ích.

Đối với anh, Đại Ninh giống như một món ăn ngon miệng được bày trong tủ kính của cửa hàng năm mười tuổi anh vác bụng đói đi khỏi cô nhi viện thì trông thấy, là thứ nằm ngoài tầm với của anh. Cuộc sống của anh trong khoảng thời gian này đã bị Đại Ninh làm cho xáo trộn, anh thực sự đã từng nghĩ đến việc sẽ chăm sóc cô hết đời.

Giờ đây đã biết mọi thứ chỉ là trò đùa, Trần Cảnh đương nhiên phải quay về với cuộc sống bình thường của mình.

Anh gần như đã quên mất cuộc sống mà mình nên trải qua như thế nào.

Cũng may hiện tại còn kịp, đợi mẹ Trần hoàn thành ca mổ, anh phải nghĩ mọi cách để cứu cha nuôi ra, đó mới là con đường anh nên đi, con đường vẫn luôn tiến tới.

Anh chẳng những không đồng ý mà còn đứng dậy bỏ đi.

Thanh Đoàn buồn cười, lúc Kỷ Đại Ninh là em gái của nhân vật chính thì muốn gì được nấy, bây giờ muốn mượn tay anh đi xử lý nữ chính, kết quả bị người ta từ chối thẳng thừng.

Trần Cảnh đi ra ngoài cửa thì mới biết bên ngoài trời mưa, dòng người vội vã tìm chỗ tránh mưa.

Tiết trời tháng sáu khô nóng, vẻ mặt anh không đổi định bước vào màn mưa.

Eo anh bất ngờ bị ôm lấy từ đằng sau.

Giọng điệu cô gái mang theo bất mãn: “Này, Trần Cảnh, anh không biết xấu hổ hả. Người dưng nước lã? Có người dưng nước lã nào mà hôn môi 20 phút không? Hôn đã muốn chạy hả, nằm mơ! Báo thù cho tôi, không thì không cho anh đi đâu hết!" 

2

Trần Cảnh cắn răng.

+

Rõ ràng cô động miệng trước, tuy sau đó là anh...

“Buông ra!”

“Hừ.” Cô gái sau lưng nũng nịu nói: "Giả vờ gì chứ, nếu anh không muốn tôi ôm thật thì lấy bản lĩnh của anh sẽ để tôi ôm dễ vậy sao?"