Nghiêm Lãng Tình vì nghiên cứu ra món "thịt vạn phúc", mới có thể bộc lộ tài năng, được Hoàng đế đưa vào cung làm ngự trù, nhưng hóa ra món ăn thành danh này, là do nàng ta ăn trộm tâm huyết của người khác. Tuy nói Lâm Đạm không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng cô có thể sử dụng mấy khối đậu hủ làm ra mùi vị hương thơm y nguyên thịt vạn phúc, còn hơn một bậc so với Nghiêm Lãng Tình, điều đó đã đủ để chứng minh tính cân thực trong lời nói của cô.

Huống chi hai học trò của cha cô đều đang làm đầu bếp cho quán cơm Nghiêm gia, mỗi tháng nhận tiền lương không thấp, chỉ cần gọi họ tới tra hỏi một hai, không khó cho ra chân tướng.

Nhưng mà Hoàng đế cũng không thèm để ý những thứ này. Hắn là người đứng đầu thiên hạ, hắn muốn che chở cho ai, người ngoài liền không thể tùy tiện đụng vào, vì vậy không thèm hỏi tới tội khi quân của Nghiêm Lãng Tình đã mang người rời đi, cuộc tỉ thí này cũng kết thúc một cách qua loa. May mắn là Lâm Đạm cũng không so đo chuyện này, gói kỹ kim đao và công thức nấu ăn lại bằng vải đỏ, không nhanh không chậm rời khỏi Hương Viên.

Thang Cửu đi theo sau lưng cô nói nhỏ: "Khó trách muội bảo ta không cần để ý nhiều, có phải muội sớm có đối sách hay không?"

Không đợi Lâm Đạm trả lời, Uy Viễn Hầu đã sải bước đi tới, cười đùa nói: "Lâm chưởng quầy, ta năm nay ba mươi chín, từng có một hôn thê, nàng bệnh nặng qua đời, trong nhà không có con cái cơ thiếp, bản thân có quyền thế có năng lực, nếu ngươi không chê, hãy cùng ta kết ước hẹn trăm năm thế nào?"

Lâm Đạm kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu không nói ra lời.

Thang Cửu chân mày hung hăng nhíu một cái, quát lên: "Hầu gia, ngài hà tất phải đùa giỡn kiểu này, cẩn thận làm bẩn danh dự của Lâm chưởng quầy!"

"Bổn hầu nói giỡn lúc nào? Bổn hầu rất nghiêm túc. Nếu có thể cưới được bậc nữ tử thông minh hơn người, hiền lương thục đức như Lâm chưởng quầy đây, cũng không biết là do bổn hầu tu luyện ra bao nhiêu phúc trong bao nhiêu kiếp. Thang thế tử, ngươi gấp gáp vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi cũng có ý nghĩ không an phận với Lâm chưởng quầy?"

"Ngươi nói nhăng cuội gì đó!" Thang Cửu vội vàng xoay người nhìn thử Lâm Đạm, phát hiện đối phương đã bị Thành Thân Vương cùng Cung Thân Vương kéo sang một bên nói chuyện, sau đó lên xe ngựa rời đi không chút lưu luyến nào. Đối với người bình thường mà nói, gả vào nhà cao cửa rộng là chuyện tốt cầu còn không được, đối với cô thì lại phảng phất như một rắc rối.

Trừ nghiên cứu kỹ thuật nấu ăn, cô dường như không có bao nhiêu hứng thú với hết thảy mọi thứ trên thế gian, loại tâm thái vô dục vô cầu lại phá lệ nghiêm túc cực kỳ mâu thuẫn này, hấp dẫn người vây quanh cô thật sâu sắc. Thang Cửu nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa từ từ đi xa, biểu tình hết sức thất bại. Uy Viễn Hầu bấm bấm ngón tay, đáy mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc.

Cùng lúc đó, Nghiêm Lãng Tình đang run sợ trong lòng quỳ gối bên người Hoàng đế, đối phương ung dung thong thả bóc một cái bánh chưng dùng nếp tro, nồng nhiệt gắp ăn, biểu tình rất chi hưởng thụ.

"Không nghĩ tới bánh chưng dùng nếp tro làm ngon như vậy, sau khi trở về trẫm phải để người Ngự thiện phòng suy nghĩ kĩ càng một chút, làm lại y nguyên." Nghiêm Lãng Tình đang ở bên người hắn, hắn không hề mở miệng đề cập đến việc để nàng ta làm lại món nếp tro này, có thể thấy sau cuộc tỉ thí vừa rồi và các loại tranh chấp sau nó, cảm tưởng của hắn với Nghiêm Lãng Tình đã hạ xuống cực thấp.

Nghiêm Lãng Tình lập tức gương mặt trắng bệch.

Thời điểm xe ngựa đi qua ngõ Thanh Vân, Hoàng đế từ từ nói: "Dừng xe, phái người che lại quán cơm Nghiêm gia đi."

Nghiêm Lãng Tình đột nhiên ngẩng đầu, mắt lộ ra kinh hãi.

Hoàng đế lúc này mới liếc nàng ta một cái, thờ ơ cười: "Làm sao, các ngươi giả truyền thánh chỉ, lũng đoạn thị trường, sẽ không cho rằng trẫm cứ vậy bỏ qua dễ dàng đấy chứ?" Đương khi nói chuyện, xe ngựa phía sau truyền tới tiếng Nghiêm Thủ Nghiệp thở hổn hển gào thét, luôn miệng chất vấn thị vệ dựa vào cái gì mà niêm phong tiệm của mình. Thỉ vệ chỉ chỉ xe ngựa trước mắt, nói rằng đây là ý Hoàng thượng, đầu lưỡi của ông ta liền giống như bị mèo tha, nháy mắt câm nín.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, Nghiêm Lãng Tình sợ tới mức toàn thân run rẩy, vốn tưởng rằng mình đã hoàn toàn mất thánh sủng, lại không đoán ra Hoàng đế cầm tay nàng ta lên, giọng chậm lại: "Ngươi ở trong cung bảy tám năm, sơn hào hải vị làm theo ý ngươi, các đầu bếp nổi danh từ khắp nơi đến theo ngươi sai khiến, ngươi muốn học kỹ thuật gì, trẫm liền để họ dốc túi truyền thụ. Theo lý mà nói, thành tựu của ngươi nhất định không thể kém hơn Lâm Đạm xuất thân hương dã. Ngươi thử nhìn chút xem, ngươi hôm nay vẫn thua nàng, ngay cả món ăn bảng hiệu của ngươi, tất cả đều do ăn trộm hoặc sao chép của người khác, không hề có đặc sắc của chính ngươi, có thể thấy trên đạo nấu nướng, ngươi rốt cuộc vẫn thiếu chút thiên phú."

Nghiêm Lãng Tình bị Hoàng đế nói cho không ngóc đầu lên được, gương mặt nhợt nhạt từng chút từng chút một đỏ lên, lòng tràn đầy khó chịu và xấu hổ.

Hoàng đế đột ngột đổi giọng, nói: "Nếu không có thiên phú làm đầu bếp, ngươi cứ vào cung làm nữ nhân của trẫm đi, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi."

Nghiêm Lãng Tình đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc vạn phần nhìn Hoàng đế, giãy giụa hồi lâu cuối cùng gật đầu. Nàng ta bây giờ cái gì cũng không có, ở giới đầu bếp nơi nơi thụ địch, ngay cả mặt tiền cửa hàng cũng bị hoàng gia niêm phong, sau khi ra cung làm gì còn đường sống? Song nếu làm nương nương, hết thảy đều khác, người trước kia nàng ta phải phục vụ, sau này là người phục vụ nàng ta, thế nào không làm?

Hoàng đế sờ gương mặt mềm mại của nàng ta, động tác tựa như hết sức ôn nhu, lời nói ra khỏi miệng lại đầy ý lạnh, "Nếu vào cung, ngươi để người nhà ngươi an phận một chút. Nếu gây thêm phiền toái cho trẫm, trẫm không còn tình cảm gì nữa đâu."

Nghiêm Lãng Tình hung hăng run rẩy, vội vàng lo sợ gật đầu. Trong hoảng hốt nàng ta không hề phát hiện, Hoàng đế quá khứ nàng ta cầu gì được đó, thương yêu chu toàn, thái độ đã hoàn toàn thay đổi. Hắn vốn tưởng rằng Nghiêm Lãng Tình là một cô nương đơn thuần hiền lành, làm mảnh thiên đường cuối cùng giữa hoàng cung dơ bẩn, nhưng hóa ra nàng ta không khác gì so với những người khác. Nàng cũng sẽ tính toán, cướp đoạt, ỷ mạnh hiếp yếu, mà người nhà nàng thô bỉ dốt nát, cậy mạnh ngang ngược, càng khiến hắn chán ghét hơn.

Hoàng đế không tin những lời như "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", người bị vùi lấp trong vũng bùn chỉ có thể trở nên ngày càng bẩn thỉu hơn, bởi vì họ cần sinh tồn, để được sống mà không từ thủ đoạn, đúng như chính hắn. Vì vậy trong nháy mắt, hắn hoàn toàn buông bỏ ước mơ và hảo cảm với Nghiêm Lãng Tình trước kia, chỉ coi nàng ta là đối tượng săn bắt bình thường, đánh một gậy cho một quả táo, dùng thủ đoạn thuần hóa thú để thuần phục nàng ta, chờ ăn được vào miệng, cảm giác mới mẻ trôi qua, nàng ta và đám tần phi thất sủng kia chẳng có gì khác nhau.

Nhưng Nghiêm Lãng Tình không đoán được tâm tư Hoàng đế, còn tưởng rằng mình thủy chung là người đặc biệt nhất trong lòng đối phương, vì vậy cố lấy can đảm nói: "Bệ hạ, người có thể cho ta về nhà một chuyến không? Thương thế cha ta chưa lành, ta muốn chờ ông tốt hơn rồi sẽ quay lại cung."

Hoàng đế nhìn nàng ta một cái thật sâu, một hồi lâu sau không thể không gật đầu.

---

Bên này, Lâm Đạm vừa trở lại ngõ hẻm, bước xuống xe ngựa, chỉ thấy mấy nam tử tráng niên vui mừng quá đỗi chào đón: "Lâm chưởng quầy, ngài rốt cuộc trở lại rồi! Ngài chuẩn bị lúc nào mở tiệm?"

"Không mở tiệm, ta sẽ không về Kinh thành nữa." Lâm Đạm khoát tay.

Mấy nam tử lộ ra biểu tình như cha mẹ chết, còn muốn khuyên nữa, lại thấy một thái giám dẫn theo một đám thị vệ thanh thế khá lớn đi tới, cất giọng nói: "Ngài là Lâm đầu bếp Lâm Đạm phải không? Ngài hôm nay thắng cuộc tỉ thí, Hoàng thượng ban cho ngài một tấm bảng, ngài nhận đi."

Lâm Đạm lúc này mới phát hiện hai tên thị vệ sau lưng hắn bê một tấm bảng lớn dùng tơ lụa bao lại, sau khi vén tơ lụa lên, sáu chữ to rồng bay phượng múa hiện lên —— truyền nhân kim đao ngự trù, còn có dấu ấn của Hoàng đế.

Chỉ tiếc giờ đây mấy chữ này chẳng hiếm lạ gì với Lâm Đạm, nhưng cô vẫn nhận tấm bảng, dùng bao tiền lì xì đuổi thái giám và thị vệ đi, đóng cửa lại yên lặng thu dọn đồ đạc. Mấy nam tử đứng ở ngoài trợn tròn mắt, ngốc ngốc hồi lâu mới nói: "Ôi mẹ ơi, Lâm chưởng quầy là truyền nhân kim đao ngự trù, không thể ngờ được! Chúng ta ngày nào cũng ăn ngự thiệt đó!"

"Chớ nằm con mẹ nó mơ nữa! Không nghe thấy gì à, Lâm chưởng quầy không định mở tiệm ở đây! Người ta là truyền nhân ngự trù, muốn mở tiệm cũng phải tới tây thành, ai chịu nấu cho chúng ta bát mì hai văn tiền chứ?" Mấy nam tử khác lòng tràn đầy nuối tiếc. Nếu sớm biết Lâm chưởng quầy là truyền nhân ngự trù, bọn họ sẽ không không biết quý trọng tài nấu nướng của cô như thế. Hôm nay nghĩ tới, tay nghề và nhân phẩm của Lâm chưởng quầy đều tuyệt cao, cô có thể mở tiệm ở nam thành này, sao không phải vì người nam thành có phúc? Chỉ tiếc bọn họ không hiểu được phúc.

Lâm Đạm thu thập hành lý xong thì trực tiếp rời Kinh, lúc ra đến nơi còn thấy Tề thị đứng ở ngã rẽ ngẩng cổ nhìn ra xa, trên mặt đầy vẻ lo âu. Bà chưa bao giờ mong con gái thắng hay gì, chỉ cầu cô có thể bình an trở về. Vì vậy, khi Lâm Đạm mở lớp vải bọc, lộ ra kim đao và công thức nấu ăn đưa cho bà, bà mở to hai mắt, che miệng, thật lâu vẫn chưa hồi thần lại được.

"Đây, đây là cái gì?" Bà không dám tin hỏi.

Lâm Đạm đưa hai món đồ tới, khẽ cười nói: "Mẹ, con thắng được đồ của cha về rồi, mẹ cất đi ạ."

"Thắng... thắng? Con thắng thật sao?" Tề thị không ngừng vuốt ve kim đao và công thức nấu ăn, dần dần nở nụ cười thỏa mãn, chốc lát lại khóc nấc lên. Những năm này, con gái vào nam ra bắc, phiêu bạt không ngừng, chịu quá nhiều quá nhiều khó khăn, ăn quá nhiều quá nhiều khổ cực, bà rất đau lòng!

Lâm Đạm ôm lấy Tề thị nhẹ nhàng vỗ vỗ, giọng hết sức bình tĩnh, "Mẹ, chuyện dừng ở đây, chúng ta tới chỗ khác đi dạo đi. Trời đất bên ngoài bao la rộng lớn, còn có rất nhiều món ngon đang chờ chúng ta đấy."

Tề thị nghẹn ngào gật đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng vui mừng.

---

Đầu năm nay ra cửa một chuyến rất không dễ dàng, phải chuẩn bị rất nhiều đồ dùng, lên kế hoạch tuyến đường đi, có người dẫn dường, không phải nói đi là đi được. Lâm Đạm ở lại ngoại ô Kinh thành hơn một tháng, mắt thấy sắp chuẩn bị ổn thỏa, có thể lên đường, Kinh thành truyền tới một tin dữ —— Phủ Vĩnh Định Hầu vì cấu kết với kẻ gian bên ngoài nên đang bị tra hỏi, Thang Quý Phi cũng bị giam vào lãnh cung không thể thoát thân, e rằng có họa diệt tộc.

Mắt thấy thế cục đại biến, không đi nữa có thể bị liên lụy, Lâm Đạm lại lựa chọn ở lại, chỉ đưa Tề thị đi, sau đó phái sai vặt vào thành hỏi thăm tin tức. Sự tình phát triển vô cùng nhanh chóng, chỉ mất thời gian ba ngày, tội danh đã được định, nữ quyến của phủ Vĩnh Định Hầu bị lưu đày ba ngàn dặm, nam tử đều bị chém đầu.

Lại qua mấy ngày, tin tức xấu hơn truyền tới, sáu mươi tám nữ quyến của phủ Vĩnh Định Hầu không thể chịu nhục, tất cả treo cổ trên xà nhà mà chết, bao gồm cả Thang Quý Phi trong lãnh cung. Hoàng đế hết sức tức giận với việc này, không đợi được đến cuối thu đã muốn chém đầu mấy người Thang Cửu, tựa như hết sức gấp gáp. Ngày chém đầu, Lâm Đạm mang một hộp thức ăn lớn, vội vã chạy tới pháp trường tiễn biệt Thang Cửu.