Hề Như Quỳnh đứng chôn chân tại chỗ. Hoa sen từ tay nàng bất giác rơi xuống rải rác đầy dưới đất. Hề Như Quỳnh quá kinh ngạc, nàng không thể ngờ mọi chuyện có thể biến đổi theo chiều hướng như thế này !


Hề Như Quỳnh hơi thở bất ổn. Nàng không thể nắm rõ những điều gì sẽ sảy ra tiếp theo. Mọi thứ trước mắt đều là sương mờ mù mịt. Một cơn lo sợ không báo trước ập tới. Khiến Hề Như Quỳnh hoang mang cực độ, bất giác lùi lại hai bước nhỏ, thì thào


" Không thể nào..."


Khang Kỳ thu toàn bộ lời nói của Lê thị vào tai, mày kiếm nhíu chặt. Không tự giác nhìn Hề Như Quỳnh sắc mặt cắt không còn chút máu, đang thất thần.


Hề Như Tình nghe vậy hoảng hốt. Ngẩng lên nhìn Khang vương đầy lo sợ


" Ta..."


Khang vương vuốt nhẹ tóc Hề Như Tình


" Ngoan, vào trong đi."


Hề Như Tình vội vàng rời khỏi vòng tay Khang vương chạy vào nhà, hét lên


" Không phải thế, không phải thế đâu thưa mẫu thân. Xin mẫu thân hãy bình tĩnh lại ! "


Không khí đang căng thẳng như sắp vỡ ra, thấy Hề Như Tình lành lặn bước vào chợt im bặt. Lê thị nhào tới ôm lấy con gái, thương tâm


"Con của ta, con có làm sao không? Nữ nhân ác độc kia có làm tổn hại đến con không?"


Hề Như Tình đang định lên tiếng phủ định, Lê thị tiếp tục gào khóc


" Nương sẽ tìm lại công bằng cho con ! Nương không thể để con chịu ủy khuất thêm nữa ! Con chính là đích nữ của Hề phủ !"


Hề Như Quỳnh cố gắng ổn định nhịp thở, nhẹ nhàng cất bước tiến vào bên trong. Bỗng một bàn tay túm lấy váy nàng


" Tiểu thư... đừng vào trong..."


Nàng cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt của Tam, tâm chợt bình tĩnh lại. Nàng còn có nha đầu này đang lo cho nàng. Nàng cúi xuống, dịu dàng gỡ tay Tam ra khỏi vạt váy, vỗ nhẹ vào tay Tam, gượng cười


" Em đừng lo, ta sẽ không sao..."


Nàng nhanh chân bước qua cửa. Hề đại tướng quân mặt phừng phừng lửa giận. Lão phu nhân nhắm mắt, tay xoa ngực, kìm nén thống khổ, phảng phất như đã già thêm rất nhiều tuổi. Dưới mặt đất trải đầy mảnh vỡ...


Nàng khom người, cúi đầu hành lễ


" Cha, mẹ, lão phu nhân..."


Bỗng, một tách trà bay trúng chán nàng. Hề Như Quỳnh choáng váng một tay ôm trán, loạng choạng ngã xuống. Một tay của nàng chống đất, những mảnh sứ vụn không nhân nhượng đâm thẳng vào tay nàng.


Mọi người đều bàng hoàng với hành động của Lê Thị, chỉ trừ một người đang im lặng quan sát hết thảy .


Hề tướng quân đập tay vào ghế, đứng bật dậy


" Nàng vừa làm ra loại chuyện gì vậy ?!"


Rồi lại ngồi xuống ghế, bất lực day day trán.


Lão phu nhân run run tay, chỉ vào Lê thị, rồi lại ngã chỗ cũ, ngực phập phồng kịch liệt


" Ngươi... Ngươi..."


Hề đại tướng quân bất lực khoát tay, sai người đưa lão phu nhân vào nghỉ ngơi.


Hề Như Tình ngỡ ngàng


" Nương..."


Lê Thị điên cuồng chỉ vào mặt nàng


" Tiếng mẹ này để ngươi gọi sao ? Ngươi không có tư cách ! Ta chỉ có một nữ nhi là Hề Như Tình! Ngươi là dòng giã ngoại ! Ngươi xứng đáng để gọi ta một tiếng mẹ sao ?! Ngươi độc ác hại con gái ta lên xuống, có lần còn đẩy nó xuống ao khiến nó suýt chết đuối ! Lần này chính là ngươi còn thuê người bắt cóc con ta, muốn hủy hoại danh tiết của nó !


Ngươi thấy lão gia phong tỏa tin tức. Rồi ngươi trốn khỏi phủ để đi hành hạ con gái ta phải không ? Rồi muốn lan tin ra phải không?! Ta hận không thể giết chết ngươi, chứ ngươi đừng hòng gọi là một tiếng mẹ !"


Hề Như Quỳnh kìm lại cơn choáng váng, nàng đưa tay lên chạm đến vết thương. Chảy máu rồi... Nhưng nàng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy cả người tê dại. Loạng choạng đứng dậy, nàng ngẩng mặt lên đối diện với Lê Thị, mặc cho những mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay, cuộn tay lại, nắm thật chặt


" Nữ nhi trước kia hãm hại tỷ tỷ. Những việc làm độc ác đó nữ nhi không thể phủ nhận. Nhưng sự việc tỷ tỷ bị bắt cóc này, nữ nhi không hề động tay ! "


Hề Như Tình vội vàng tiến đến, lấy khăn tay cầm máu ở trán Hề Như Quỳnh, cầu khẩn


" Mẫu thân ! Không phải như người nghĩ ! Muội muội không hề hại nữ nhi ! Muội muội chính là cứu nữ nhi. Nhờ Như Quỳnh, con mới có thể lành lặn trở về !"


Lê thị tiến đến kéo con gái lại.


" Con không cần cầu xin giúp cái nữ nhân này ! Nó độc ác như vậy, nó không thể...."


Hề Như Tình ngắt lời


" Con không nói dối, chính là muội muội cứu con ! "


Lê thị tức đến nghẹn, tay run run chỉ vào Hề Như Quỳnh


" Con lấy gì để chứng minh chính nàng ta đã cứu con ? Nữ nhi ngốc ! Ngộ nhỡ nàng ta dựng kịch bắt con, rồi cứu con, để rồi lấy lòng Khang vương gia thì sao hả !"


Hề Như Tình nghe vậy do dự một chút, ánh mắt đưa sang nhìn Hề Như Quỳnh, rồi lại nhìn Khang vương, lẩm bẩm


" Kỳ ca ca... "


Nhưng rồi Hề Như Tình quả quyết


" Không thể nào! Nương có thể hỏi Kỳ ca ca, Kỳ ca ca sẽ làm chứng ! "


Hề Như Quỳnh ánh mắt đầy mong chờ bắn tới Khang vương . Chỉ có hắn mới có thể làm chứng giúp nàng !


Khang Kỳ không biết đang suy nghĩ gì, hắn không nhìn Hề Như Quỳnh, chậm chạp cất tiếng


" Chuyện gia đình của Hề phủ, bổn vương không tiện xen vào."


Mọi ánh mắt lại đổ dồn về Hề Như Quỳnh. Lê thị đắc ý nhìn nàng, Rồi lại khóc thảm thiết quỳ gối xuống


" Lão gia, người nên đòi lại công bằng cho nữ nhi của chúng ta ! Trả lại cho con gái những thứ vốn thuộc về nó ! Cái dã ngoại độc ác này, nên trừng trị thích đáng !"


Hề Như Tình can ngăn


" Nương, không phải ..."


Lê thị nạt


" Con im lặng cho nương !"


Hề Như Quỳnh trong lòng thầm giơ lên hai ngón tay giữa. Chó má ! Hắn không chịu làm chứng cho nàng ! Chứng tỏ một điều rằng hắn vẫn còn cho là nàng diễn kịch ! Chính là hắn muốn thử nàng !


Nàng khó khăn nhếch môi cười nhạt


" Nếu mọi người không tin nữ nhi, vậy thì..."


Hề Như Quỳnh bặm môi. Tiến đến tủ gác kiếm, nhanh tay rút một thanh kiếm ra.


Lê thị đề phòng ôm lấy Hề Như Tình


"Ngươi định làm gì ?"


Nàng cười nhạt, cầm túm tóc dài lên, không do dự cắt xuống. Tóc nàng bung ra, từng sợi tóc vương vãi khắp nền đất. Nàng không chút tiếc nuối, dẫm lên tóc, bước tới giữa gian phòng, quỳ xuống, quật cường nhìn lên


" Nữ nhi lấy danh dự để đảm bảo ! Ta không hề hại tỷ tỷ. Mái tóc này là bằng chứng. Hề Như Quỳnh ta thề, nếu ta hại đến tỷ tỷ thì trời chu đất diệt,ngàn kiếp không được siêu sinh !"


Ở cổ đại mái tóc dài đối với cả nam tử lẫn nữ tử chính là danh dự, chính là niềm tự hào, chỉ có những người mang tội nhục nhã nhất mới bị cắt đi mái tóc. Mất đi mái tóc dài, nhiều nữ tử đã không thiết sống. Với mái tóc ngắn, thường bị hiểu lầm là tội phạm, hay người tu hoàn tục.


Nay nàng cắt đi mái tóc này, chính là lấy danh dự để thề ! Tất cả không thể không tin nàng!


Tất cả đều ngỡ ngàng với hành động của Hề Như Quỳnh. Không khí chìm vào im lặng. Im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng lá khẽ rơi bên ngoài.


Hề Như Quỳnh liếc nhìn Khang vương đang ngẩn người nhìn đám tóc chết của nàng vương vãi dưới mặt đất. Trong lòng nàng cười lạnh, hắn biết ngẩn người sao? Chẳng phải hắn luôn bất biến bất hóa hay sao? Giờ thì hắn đã hài lòng chưa?


Hề tướng quân phản ứng đầu tiên, day day chán


" Được rồi, đến đây là đủ rồi ! Tất cả lui xuống.  "


Lê thị còn muốn


" Nhưng nữ nhi của ta..."


Hề đại tướng quân quát


" Nàng câm miệng cho ta !"


Hề đại tướng quân đứng lên, tiến đến ngưỡng cửa. Cúi người trước Khang vương cao quý đang thản nhiên như đang xem kịch


" Khang vương gia thứ lỗi cho Hề gia đã tiếp đón không chu đáo."


Khang vương trầm ngâm, bước tới vị trí chủ tọa, chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm


" Chuyện hôm nay, bổn vương sẽ coi như không nhìn thấy. Chỉ có điều..."


Hắn đưa tay nhàn nhã vuốt vạt áo, hành động toát ra sự cao quý khắc từ xương tủy, tiếp lời


" Chuyện của hai vị tiểu thư...


Hề đại tướng quân, chắc hẳn ngươi hiểu ý của bổn vương."


Chính là Hề Như Quỳnh đang là vị hôn thê của hắn, không thể để Lê thị xử lý Hề Như Quỳnh bây giờ. Chuyện này đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Khang vương .


Hề đại tướng quân không phải dạng người ngu xuẩn, nhanh chóng cung kính trả lời


" Thần biết nên làm gì !"


Ngay lập tức, Hề Đại tướng quân quay xuống chỉ thị


" Hề Như Tình chính là đích chất của ta, lâu nay ta có mắt như mù, nữ nhi ở ngay trước mắt mà không nhận ra. Nay cha nhận con, Hề Như Tình chính là đích nữ của Hề gia ! Chính thức quy nhận tổ tông. "


Hề Như Tình vội vàng quỳ xuống hướng đến bàn thờ, lạy ba lạy


Xong xuôi. Hề đại tướng quân nuốt nước bọt, nói tiếp


" Hề Như Quỳnh lâu nay ở trong phủ, tình cha con nuôi từ bé không phải là giả, này có công cứu con gái ta. Nhận làm nghĩa nữ. Nhưng vì tội lỗi đã gây ra trước kia với con gái của ta, trục xuất ra khỏi phủ, đến nông trang thường dân , khi nào mái tóc mọc dài mới được quay trở lại !"


Hề Như Quỳnh ngớ người, tạm trục xuất sao? Biếm xuống nông trang? Mạng nàng đúng là đã được giữ lại. Khang vương đúng là đã thực hiện lời hứa với Hề Như Tình. Nhưng nhận làm nghĩa nữ, chính là điều nàng không ngờ tới !


Trong nguyên tác chính là nữ phụ bị trục xuất thẳng ra khỏi phủ !


Lê thị nghe vậy không cam lòng, thút thít


" Không công bằng với nữ nhi của ta..."


Hề Đại tướng quân quát


" Câm miệng ! Ngươi còn cảm thấy chưa đủ mất mặt hay sao ?! Cấm túc Lê thị một tháng ! Còn lên tiếng nữa sẽ cấm túc một năm !"


Lê Thị nghe vậy chao đảo ngã xuống, không dám hé thêm một lời.


Khang vương vẫn hơi nhíu mày, Hề Tưởng quân nhanh chóng cung kính nói


"Tội khi quân này, thần sẽ tới nhận tội trước hoàng thượng, vương gia chớ lo lắng !"


Lúc này Khang Kỳ mới hài lòng đứng dậy


" Bổn vương sẽ nói đỡ cho Hề đại tướng quân. Mọi việc giờ đã chu toàn. Vậy bổn vương xin cáo từ ."


Hề tại tướng quân quỳ xuống


" Đa tạ vương gia!"


Tội khi quân chính là tội chết, nhưng có lời nói của Khang vương đảm bảo thì sẽ không sảy ra việc gì đáng ngại, có thể yên tâm. Hề đại tướng quân khi ngẩng đầu lên thì không còn thấy bóng dáng của Khang vương. Hắn thở phào. Khoát tay, dứt khoát đi đến thư phòng.


Hề Như Tình nhìn Hề Như Quỳnh một chút


" Muội muội..."


Hề Như Quỳnh vuốt vuốt mái tóc chỉ còn dài đến vai, chân nàng đã quỳ đến không còn cảm giác... Nàng gắng gượng nói


" Ta không sao, tỷ mau chóng đưa Hề phu nhân vào nghỉ ngơi đi."


Hề Như Tình thấy nàng nói vậy, cũng đành ừ rồi đỡ Lê thị đi vào.


Mọi người đi hết. Để lại nàng trong gian phòng khách bừa bộn. Một bóng người nhỏ bé chạy vọt vào, kinh hãi nhìn mái tóc của nàng, nhìn vết thương đáng sợ trên trán nàng. Xót xa ôm lấy nàng, khóc lớn


" Tiểu thư... Sao người lại ra nông nỗi thế này ?"


Nàng gượng cười


" Đừng lo, ta không..."


Đột nhiên mắt nàng tối sầm lại...