Nàng thu lại nụ cười. Mau chóng đứng dậy cùng Tam đi ra bên ngoài. Hề Đại Tướng quân, Lão Phu nhân, Lê Thị, Hề Như Tình đã có mặt đông đủ.


Nàng hành lễ với từng người. Hề Đại tướng quân nhắm mắt thờ ơ cho qua, Lão phu nhân nhìn nàng thương xót. Lê Thị hận không thể xé xác nàng, nàng không quan tâm, trực tiếp hời hợt chào bà ta cho có.


Nàng mỉm cười nhẹ với Hề Như Tình. Hề Như Tình cũng mỉm cười lại với nàng, nhưng ánh mắt lại chờ mong nhìn thánh chỉ.


Hề Như Quỳnh bước tới. Nàng tập trung đánh giá vị Thái giám này, nhìn vị này có chút quen mắt.


Là bị thái giám lần trước trong cung nàng đã gặp qua. Là Đại thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng. Nàng cúi người


" Tiểu Nữ Hề Như Quỳnh thỉnh an Thuyên tổng quản !"


Thuyên tổng quản âm thầm đánh giá Hề Như Quỳnh. Thái độ không sủng không nịnh, động tác chuẩn mực. Đã trưởng thành hơn nhiều so với đêm Thất Tịch năm ngoái.


Ông cảm thấy khá hài lòng. Nhưng tư sắc như vậy thì không bằng một phần của Hề Như Tình, lại thêm quá khứ không hay, không lọt nổi vào mắt Bát vương gia cũng là điều dễ lý giải. Thuyên tổng quản trịnh trọng


" Hề Nhị tiểu thư mau quỳ xuống tiếp chỉ !"


Nói là thánh chỉ của Hề Như Quỳnh, nhưng không ai không dám quỳ xuống, vậy nên cả Hề gia đang nghiêm trang quỳ dưới đất. Hề Như Quỳnh vội vàng khấu đầu


" Tiểu nữ xin tiếp chỉ !"


Thuyên tổng quản mặt mày không biểu cảm, máy móc mở thánh chỉ, tiếp tục cất giọng the thé


" Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiếu viết.


Hề Như Quỳnh không công, không dung, không đức,không hạnh, người đời cười chê, làm ra nhiều chuyện bẽ mặt. Không xứng đáng với Hoàng Thất. Nay Hôn Ước với Bát vương gia bị hủy bỏ.


Khâm Thử ."


Dứt lời, Thuyên tổng quản quan sát kĩ Hề Như Quỳnh. Thái độ của nàng không giao động dù chỉ một chút, một cái chớp mắt cũng không có. Thuyên tổng quản bắt đầu nghi hoặc, Chẳng phải Hề Như Quỳnh rất si mê Bát vương gia hay sao ? Cớ sao hủy hôn sắc mặt lại không chút bi thương? Thuyên tổng quản hỏi câu như thường lệ


" Hề Nhị tiểu thư có ý kiến gì không ?"


Hề Như Quỳnh đã đoán được thánh chỉ là như vậy. Đúng như suy nghĩ của nàng, chính là hủy hôn với Khang vương. Nàng thở phào, cuối cùng nàng cũng không còn cần phải gò ép nữa. Nàng không phải làm thêm bất cứ điều gì, chuyện của Hề Như Tình và Khang vương, để hai người tự đến với nhau. Từ nay chẳng còn liên quan đến nàng. Nàng chỉ cần cố gắng sống tốt...


Hề Như Quỳnh khấu đầu thêm lần nữa, lễ phép


" Tiểu nữ không có ý kiến gì. Tiểu nữ xin tiếp chỉ !"


Mọi người lục đục đứng lên, Thuyên Tổng quản lúc này mới nở ra nụ cười hiền từ


" Vậy không còn việc gì nữa. Lão nô xin cáo từ !"


Hề Đại Tướng quân lên tiếng


" Tuyên Tổng quản ở lại đây dùng chén trà rồi hẵng đi."


Tuyên Tổng Quản lắc đầu


" Lão nô phải về hầu hạ hoàng thượng, thứ lỗi cho lão nô không thể ở lại !"


" Vậy Tuyên Tổng Quản đi đường cẩn thận !"


Đợi bóng dáng Tuyên tổng quản ra khỏi phủ. Hề Đại Tướng quân không nói gì thêm, phất áo về viện của mình. Chắc hẳn vẫn còn tức giận...


Hề Như Quỳnh len lén nhìn Hề Như Tình. Tia thất vọng trong mắt Hề Như Tình chưa được giấu đi. Thánh chỉ chỉ là hủy hôn của nàng, nhưng lại không có dòng nào là ban hôn cho Hề Như Tình.


Nàng thầm lắc đầu. Tỷ cần gì phải nôn nóng như vậy, trước sau gì cũng có thôi...


Hề Như Quỳnh không liếc nhìn Lê Thị lấy một cái, chẳng cần nhìn, nàng cũng biết bà ta đang thầm mỉa mai, nguyền rủa nàng. Nàng tiến đến bên lão phu nhân, hỏi han


" Tổ mẫu, sức khỏe của người đã đỡ hơn chưa ?"


Lão phu nhân nhìn trán quấn băng, tay băng bó của nàng, vỗ vỗ tay nàng, xót xa


" Cháu gái ngoan, ra nông nỗi này còn quan tâm lão già này..."


Nàng nhẹ nhàng lắc đầu


" Cháu gái không sao, để cháu gái dìu Tổ mẫu vào bên trong nghỉ ngơi nhé ?"


Lão phu nhân đồng ý, nàng đỡ người lên, cùng nhau chậm rãi về viện của lão phu nhân. Cẩn thận dìu lão phu nhân yếu ớt nằm xuống giường, định đứng lên xin phép ra về, lão phu nhân níu tay nàng lại


" Cháu gái ngoan, ngồi lại đây với ta một chút. Bà già này muốn kể chút chuyện xưa cho cháu nghe..."


Hề Như Quỳnh ngoan ngoãn ngồi bên giường. Năm lấy tay lão phu nhân


" Cháu gái luôn sẵn sàng lắng nghe người."


Lão phu nhân mắt nhìn xa xăm, từ từ kể lại


" Khi còn trẻ, ta với Gia Gia của cháu lưỡng tình tương duyệt, nhưng bị gia đình ngăn cản. Vì ta chỉ là đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, mãi nghệ bên đường, không chút tương xứng với gia thế của chàng. Nếu chàng muốn ta, thì chàng sẽ mất tất cả.


Nhưng chàng không vì vậy mà từ bỏ ta, chàng bỏ qua tất cả, bỏ qua phú quý, nắm tay ta đi, cùng ta đồng sinh cộng tử, ngậm đắng nuốt cay, cùng nhau trải qua biết bao ngày khó khăn...


Chàng miệt mài học tập, chỉ để cho tương lai của ta không phải khổ. Cuối cùng được như ý nguyện, chàng đậu trạng nguyên, lên kinh làm quan. Sau đó gia đình chàng biết được, liền đón ta cùng chàng về. Chấp thuận cho ta và chàng thành thân và sinh ra một đứa con kháu khỉnh, chính là Hề Trọng Uy cha của con bây giờ..."


Nói đến đây, giọng lão phu nhân dần nghẹn ngào. Nàng ở bên cạnh chăm chú lắng nghe từng chút, lão phu nhân tiếp tục


" Năm tháng dần trôi qua, Cuộc sống của ta nghĩ là sẽ mãi hoàn hảo, không phải lo nghĩ. Nhưng vào một năm, tai họa ập tới. Lúc ấy ta cùng chàng đi du ngoạn bốn bể, chúng ta bị kẻ thù tập kích.


Chàng bị thương nặng, chúng ta cảm tưởng như đã cận kề cái chết , nhưng có một đôi uyên ương trẻ tốt bụng, cưu mang chúng ta. Đôi uyên ương ấy đã có một bé trai nhanh nhẹn, hoạt bát. Họ không một lời than vãn khi chúng ta ở lại làm phiền. Đôi uyên ương ấy... chính là cha mẹ của con !,


Khi bình phục, chúng ta trở về, sức khỏe của chàng đã suy yếu đi rất nhiều. Chúng ta mời họ đến phủ, rất biết ơn họ, muốn báo đáp, nhưng họ nói họ không cần gì cả, chỉ cáo từ rồi ba người hạnh phúc dong ruổi ra về. Nhưng rồi..."


Lão phu nhân rơi nước mắt


" Nhiều năm sau, chàng đã qua đời. Vào một đêm mưa gió. Hề Phủ có tiếng gõ cửa dồn dập. Ta liền ra xem tình hình, nhận ra cố nhân. Gia đình ấy gặp nạn, chỉ còn một người mẹ thân toàn máu, run rẩy ôm đứa con bé nhỏ mới lọt lòng... Trước khi hơi thở tàn lụi, nàng cầu xin ta cưu mang đứa bé. Đứa bé ấy chính là con...


Cùng đêm đó, chính là đêm Như Tình ra đời... Bản thân ta hồ đồ, mê tín dị đoan nghe lời của thầy bói, Như Tình sinh vào giờ khắc, mệnh khắc cha, khắc mẹ. Ta lén lút đánh tráo con với Như Tình, gửi cháu của mình ra nơi khác...


Ai dè số phận trêu ngươi, cuối cùng không thể giấu được sự thật, Lê thị tìm con gái mình về. Sau đó chắc hẳn con đã biết, cục diện trở thành như hôm nay."


Lão Phu nhân đau đớn đấm ngực tự trách


" Khắc cha, khắc mẹ gì cơ chứ... Ta thật là ngu dốt. Lúc đó đường đường chính chính nhận con và nuôi con, thì phải chăng cục diện sẽ không như bây giờ... Con không có hôn ước với Bát vương gia, chắc hẳn đã yên ổn làm dâu trong một gia đình tốt... Như Quỳnh, ta xin lỗi con, nếu con cảm thấy đau lòng, thì con có thể hận ta..."


Nghe đến đây, Hề Như Quỳnh bắt đầu nghẹn ngào. Nàng nào biết mọi chuyện lại như thế này, trong nguyên tác chỉ nói qua loa rằng gia đình nàng đòi trả ơn. Không nghĩ rằng đằng sau đó chính là cả một câu chuyện thương tâm. Nàng ôm lấy lão phu nhân


" Con không sao đâu thưa tổ mẫu. Nếu không có người cưu mang, con làm sao có thể sống tới bây giờ, con biết ơn người còn không hết, chứ làm sao có thể hận người..."


Khuôn mặt già nua của lão phu nhân xô lại, nước mắt càng tuôn ra


" Như Quỳnh...Cảm ơn con..."


Thương tâm một hồi lâu. Lão phu nhân cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Bà đưa tay xuống gối, lấy ra một chiếc hộp, đưa cho nàng


" Trong đây có một chiếc vòng của mẹ con để lại và chút của hồi môn của ta cho con. Con nhận lấy đi."


Nàng đưa hai tay nhận lấy chiếc hộp, mở ra. Trong hộp là một chiếc vòng cổ, nàng cẩn thận cầm lên ngắm nghía. Mặt đá màu xanh dương, có hình dáng giọt nước, trong suốt, gây cho người ta cảm giác rất thoải mái khi nhìn vào, nàng có dự cảm, chiếc vòng này giống như một chiếc vòng đôi, và nó đóng vai trò rất quan trọng... Nàng trân trọng cẩn thận đặt chiếc vòng lại. Cầm xấp giấy tờ lên đọc. Nàng há hốc miệng !


Của hồi môn này mà chỉ là một chút thôi sao? chính là cả gia tài lớn ! Nó đủ để nàng ăn chơi cả đời không phải làm lụng vất vả! Nhưng nàng không phải là người tham lam, dứt khoát đẩy đống giấy tờ lại


" Con không thể nhận, nó quá nhiều, tổ mẫu, con xin người hãy thu lại nó."


Lão phu nhân không cho phép nàng từ chối


" Con chê nó hay sao? Con không nhận, thì làm sao bà già này có thể thanh thản !"