Nghe được Giản Nhất Lăng thế Tần Xuyên nói chuyện, Địch Quân Thịnh cảm thấy thật sự bực mình.

Một ít lời nói nghẹn ở trong cổ họng, không thể nói ra.

"Không cần nói như vậy hẳn là nên nói như thế nào?"

Địch Quân Thịnh ngữ khí đã tận khả năng mà chậm lại, nhưng nghe lên vẫn là so với anh ấy ngày thường đối với Giản Nhất Lăng nói chuyện ngữ khí muốn hung không ít.

Giản Nhất Lăng giống như cảm giác được Địch Quân Thịnh đang tức giận, nhưng mà không biết anh ấy đang tức giận cái gì.

"Nhưng mà.. anh không, không cần.. em.."

Giản Nhất Lăng nói lắp, cô không biết nên nói như thế nào.

Cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, hoàn toàn không biết xử lý.

Trong não liền giống như bị nhét bông, ngày thường dùng ở phương diện tính toán rất linh hoạt, hiện tại lại không thể hoạt động.

Nhìn thấy Giản Nhất Lăng như vậy, Tần Xuyên nhíu mày, "Địch thiếu gia, nếu cách xưng hô của tôi làm cậu không cao hứng tôi có thể đổi, nhưng mà tôi nghĩ cậu hẳn là không thể hạn chế Giản tiểu thư quyền kết giao bạn hữu, chẳng sợ cô ấy là vị hôn thê của cậu."

"Đây là chuyện giữa tôi cùng vị hôn thê của tôi, không cần Tần Xuyên tiên sinh một người ngoài tới nhắc nhở tôi."

Tần Hoành Chí nghe được bực bội lên, "Địch thiếu gia, đây là phòng bệnh của con trai tôi, cậu nếu là tới thăm con tôi, Tần gia tôi thập phần hoan nghênh, nhưng nếu cậu là tới để gây chuyện, xin lỗi Tần gia tôi không chào đón!"

Ông ta còn đang ở nơi này, Địch Quân Thịnh liền dám cùng con trai của ông ta nói chuyện như vậy, này không phải nói rõ không đem ông ta để vào mắt sao?

Thấy không khí giữa Tần Hoành Chí, Tần Xuyên cùng Địch Quân Thịnh trở nên giương cung bạt kiếm, ở trong lòng Giản Nhất Lăng, lại không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tần Du Phàm nhìn ra tới Giản Nhất Lăng sốt ruột.

"Nhất Lăng, tôi nói cho cô a, Địch thiếu không phải đang tức giận, anh ta là đang ghen, ăn dấm của cô cùng với Tần Xuyên." Tần Du Phàm thập phần không cho Địch Quân Thịnh lưu mặt mũi, trực tiếp vô tình mà vạch trần.

Địch Quân Thịnh lúc trước chính là cự tuyệt cô ấy nhiều lần, cô cần gì lưu cho anh mặt mũi?

"Ghen?" Giản Nhất Lăng quay đầu, đôi mắt nghi hoặc mà nhìn Địch Quân Thịnh.

Địch Quân Thịnh chính mình cũng sửng sốt một chút, sau đó biểu tình trở nên quẫn bách lên.

Sau đó lại hung tợn mà trừng mắt nhìn Tần Du Phàm liếc mắt một cái.

Tần Du Phàm cười trộm, trong lòng còn có một chút thống khoái nhỏ.

Tần Du Phàm lại nói với Tần Hoành Chí, "Ba, ba đừng bực, chuyện tình yêu của người trẻ tuổi, không có như ba suy nghĩ nghiêm trọng như vậy."

Tần Hoành Chí được con gái nhắc nhở cũng phản ứng lại đây.

Người trẻ tuổi trong chuyện tình cảm có chút gút mắt là thực bình thường, ông ta cũng từng trải qua tuổi trẻ.

Người trẻ tuổi huyết khí tràn đầy, bởi vì chuyện tình cảm khởi lên tranh chấp xác thật không nên bay đến quan hệ của hai nhà.

"Vậy các ngươi chính mình xử lý cho tốt, đừng nháo ra tới chuyện gì." Tần Hoành Chí sau khi dặn dò hai câu, liền mang theo mẹ của Tần Xuyên trước rời khỏi phòng bệnh, đem không gian để lại cho người trẻ tuổi.

Địch Quân Thịnh đôi mắt không dám nhìn thẳng Giản Nhất Lăng.

Có chút biệt nữu mà nói, "Chúng ta cũng nên trở về."

Tần Du Phàm khó được có cơ hội trả thù Địch Quân Thịnh một chút, tự nhiên không nghĩ bỏ lỡ.

Vì thế Tần Du Phàm tiến lên một bước, kéo Giản Nhất Lăng lại, "Nhất Lăng, cô tới cũng tới rồi, liền cùng chúng tôi ăn một bữa cơm rồi đi, Tần Xuyên anh ta không có chuyện gì đáng ngại, truyền xong bình này liền có thể xuất viện, sau đó chúng ta cùng đi ăn cơm."

Cánh tay Giản Nhất Lăng bị Tần Du Phàm chặt chẽ mà bắt lấy, tránh thoát đều không được.

Tần Du Phàm lại bị Địch Quân Thịnh hung hăng mà trừng mắt nhìn liếc mắt một cái.

Nhưng mà Tần Du Phàm làm bộ chính mình cái gì cũng đều không có nhìn thấy.

Nếu mà ánh mắt của Địch Quân Thịnh có thể dọa cô bỏ chạy, lúc trước cô đã sớm bị anh dọa chạy cũng sẽ không theo đuổi anh nhiều năm như vậy.