Tác giả: Lâm Lăng ThấtTuy nói không có quan hệ huyết thống, nhưng đứa con trai có tật xấu thì ba nó cũng không ngoại lệ.Chờ đến sau khi Trần Ái Ân biết Lâm Kiến Quốc cũng có cái thói quen xấu này, cô tức giận đến trực tiếp dạy dỗ hai cha con một trận, đặc biệt là Lâm Kiến Quốc.

Trần Ái Ân tỏ vẻ, Dương Dương tuyệt đối là bị Lâm Kiến Quốc bất lương ảnh hưởng, mới học theo mà có cái tật xấu này.

Con không dạy, lỗi của cha, muốn phạt dĩ nhiên phải phạt người làm cha Lâm Kiến Quốc.

Làm ba rồi lời nói và việc làm đều không mẫu mực, có biết xấu hổ không hả!?Đương nhiên, Trần Ái Ân lúc này còn không biết tương lai phát triển thành như vậy, giờ cô chỉ toàn tâm toàn ý làm một dì nhỏ tốt, tận dụng chút vật dụng đang có trong tay làm cho Dương Dương một thanh mài răng gì đó.


Dù sao thời gian tới răng của Dương Dương sẽ dần dần mọc đủ, thứ này hằn sẽ phải dùng thời gian dài, tầng suất cũng tương đối lớn nữa.“Đúng rồi con gái, con làm cái món đồ muối chua cay kia ăn thật ngon miệng.

Trời càng ngày càng nóng, ăn gì cũng cảm thấy nhạt nhẽo, con nhớ chuẩn bị thêm nhiều nhiều món đó để ăn nhé.”Sau khi mẹ Trần rửa tay xong cũng qua giúp Trần Ái Ân cũng làm.Làm người nhà quê, thiếu lương thực lại thiếu tiền, nhưng cải trắng, khoai tây, khoai lang mấy thứ này thì đều không thiếu.Rất khó để có thể từ mấy thứ nguyên liệu bình thường đó làm ra đồ ăn ngon, mẹ Trần dứt khoát đem toàn quyền chuyện bếp núc trong nhà giao cho một mình Trần Ái Ân xử lý.Đồ muối chua cay?Muốn ăn đồ muối chua cay thì làm đồ muối chua cay thôi, thật ra lui tới cũng là từ mấy nguyên liệu đó mà ra thôi, nhưng mà: “Mẹ, con không phải mới làm một lu nhỏ sao, sao giờ lại phải làm nữa?” Người nhà thích ăn đồ ăn do chính mình nấu, Trần Ái Ân rất vui vẻ.

Nhưng này tốc độ tiêu hao này có phải là nhanh quá không?Trần mẹ đưa lưng về phía Trần Ái Ân nói: “Con cũng đâu phải không biết thứ này ngon miệng thế nào, ba con, anh con đều thích ăn.

Đặc biệt là anh con, không có việc gì liền đi ra đi vào bốc một miếng ăn.


Ba con lại thích khoác lác, mấy khi con làm thứ tốt, thế nào cũng phải chia hàng xóm nếm thử.

Hơn nữa, thằng cháu của thím hai con gần đây không khoẻ, ăn gì không thấy ngon, bà ấy tới nhà ta xin một ít về cho nó ăn.

Ngườ này ăn người kia ăn, đông muốn tây cũng muốn, sao có thể không mau hết được?Trần Ái Ân thử nghĩ, được rồi, đúng là vậy thật: “Để con làm thêm lu nhỏ nữa nhé?”“Làm đi, làm nhiều hơn một chút cũng được.” Trần mẹ động tác ngừng một chút, quay đầu nhìn Trần Ái Ân, “Ngoại trừ đồ muối chua, con có định làm món khác không? Trong vườn nhà ta có nào là khoai tây, khoai lang, còn có đậu đũa gì đó nữa, nhiều lắm.

Con không làm, một tháng sau đều già hết, không thể ăn nữa.

Con tự xem đi, nếu có thể làm ra món gì ăn ngon thì đều đem làm hết đi.”.