Khi Trần mẹ đã từ bỏ ý định tuyển đứa con rể lý tưởng Lâm Kiến Quốc này rồi, thì Trần Ái Trạch chẳng những hương tiêu ngọc vấn, trước khi đi còn trăn trối muốn Lâm Kiến Quốc cưới Trần Ái Ân, để Trần Ái Ân làm mẹ kế con trai mình.

Lúc này, đừng trách sao mẹ Trần lại có nhiều tâm tư, đầu óc đều dao động.Biết khúc mắc của vợ mình, ba Trần khuyên: “Chuyện này đều đã qua nhiều năm như vậy rồi, sao bà cứ còn để trong lòng mãi làm gì? Ái Ân nhà ta không phải là còn chưa bị tên súc sinh kia kêu đi nói chuyện sao, nói không chừng là những người đó tung tin vịt thôi?”“Còn không phải đều là do con gái ông gây chuyện!”“Ừ ừ ừ, con gái tôi làm sao chứ, nó rất tốt.

Con gái tôi lại gây chuyện gì nào, để bà nhớ đến chuyện cũ từ đời nào kia?” Vừa giận lên thì mở miệng chỉ toàn“con gái ông, con gái ông”, vui vẻ thì lại là “con gái tôi, con gái tôi”.


Ài, sao tuổi càng lớn, tính hình lại càng khó dỗ hơn cả hồi trẻ vậy trời?Mẹ Trần nằm bên người ba Trần, mắt cũng không dám nhắm, chỉ sợ một cái chớp mắt, con gái bảo bối cũng không có: “Trước mặt Lâm Kiến Quốc, thế mà nó dám mở miệng nói muốn đọc sách!”Nghe được những lời này của Trần Ái Ân, hình ảnh lúc trước tìm được con gái ở chuồng bò, sau lại phải đem nó đánh một trận tàn nhẫn làm đầu óc bụng dạ mẹ Trần tràn ngập tức giận cùng sợ hãi.“… Kiến Quốc là người một nhà.”“Đúng vậy, anh ta cưới con gái tôi, tự nhiên là thành người một nhà.

Nếu không, tôi không tin được!” Mẹ Trần cố chấp nói, “Ông có cảm thấy sau khi con bé sốt cao một trận kia, lại ở nên to gan lớn mật như hồi bé không?Không cảm thấy.Nhưng mà lời này ba Trần quả thật không dám nói: “Được rồi, tôi thấy bà chính là nghĩ quá nhiều thì có.

Thôi, bà muốn thế nào thì cứ làm thế ấy, tôi không ngăn bà.


Nhưng tính tình con gái chúng ta, bà cũng biết rồi.

Bà làm những chuyện này, đều là trộm làm sau lưng con bé.

Nếu bị nó phát hiện, con bé nhất định sẽ cáu kỉnh với bà, đến lúc đó, kiểu gì nó cũng mặc kệ bà cho coi.”Bởi vì bà vợ ông mượn danh nghĩa mà kêu con bé làm một đôi giày cho ông, sau đó đôi giày kia lại được mang trên chân Lâm Kiến Quốc, thế là con bé giận giận dỗi dỗi đủ ba ngày, suốt thời gian đó đều làm lơ ông luôn.Ba Trần cảm thấy mình rất oan, ông có làm gì đâu, thiếu mất một đôi giày mới không nói, lại còn bị con gái giận dỗi…Nhìn ba Trần liếc mắt nhìn mình một cái, Trần mẹ cả cười: “Lòng dạ hẹp hòi.”.