Editor: Doris

Beta: Jen

Cái việc mà Trình Chí Hạo nghe được nhiều nhất đó chính là Trình gia nhà bọn họ không biết xấu hổ mà bám lên cành cao Tô gia.

Thân phận con trai cả của Trình gia khiến người ngoài nghĩ anh ta là một người phong quang vô hạn, nhưng Trình Chí Hạo biết, nếu không phải đang dựa vào Tô gia để phát triển, Trình gia căn bản không bằng một hạt cát.

Không có ai biết, khi anh ta gặp mặt Tô Lạc đều không thể thẳng lưng hay có chút tôn nghiêm nào của mình.

Anh ta đã từng thích khí chất cao ngạo và tự tin của cô, bây giờ cảnh còn người mất. Còn lại trong mắt anh ta, tất cả đã biến thành khinh thường.

Tô Lạc là một người khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng và tự ti.

Ở trước mắt cô, mọi người đều giống như hoá thành một hạt bụi hèn mọn nhỏ bé, không đáng nhắc đến.

Từ chỗ trợ lý của Tô Hào hỏi nhiều lần mới biết anh ta đắc tội Tô Lạc. Cha Trình lập tức về nhà, cho anh ta ăn một bạt tai.

Một bạt tai đó đánh Trình Chí Hạo tỉnh mộng.

Tôn nghiêm và kiêu ngạo thì là cái quái gì? Từ trước đến giờ anh quá xem trọng điều này nên mới bỏ lỡ nhiều thứ như vậy.

Nếu như có một ngày, anh ta giống như Tô Hào đứng trên những đám mây thì ai có thể dám nhớ, dám nói đến những ngày đáng xấu hổ của anh?

Trình Chí Hạo nắm chặt tay, rồi sẽ có một ngày, anh ta sẽ khiến cô ấy phải ngẩng đầu nhìn anh…

Mãi đến buổi tới mới quay xong, Cố Ngôn mời toàn bộ đoàn phim đi ăn khuya, Tô Lạc lấy lý do mệt mỏi nên về khách sạn trước.

Cố Ngôn thấy cô rời đi, bảo trợ lý đi theo đám người bọn họ, còn anh thì theo sau Tô Lạc một khoảng rất xa, nhìn cô về khách sạn an toàn rồi mới rời đi.

Đến giữa trưa hôm sau, Tô Lạc đang ăn cơm hộp thì thấy một chàng trai trẻ rất lạ mắt ôm một bó hoa lớn đang đi đến đây: “Chị Tô Lạc, đây là hoa của chị!”

Tô Lạc ngẩng đầu, không để ý nói: “Ai gửi vậy?”

“Là một người đàn ông rất có khí chất, trên này còn có một tấm card nè chị.” Chàng trai đưa hoa đem tấm card qua.

Ánh mắt Tô Lạc dừng lại trên tấm card một lát, lại nhìn xung quanh thấy người khác đều bộ dạng đang ăn dưa, giọng nói lạnh lùng: “Đem về đi.”

Chàng trai vẻ mặt đau khổ: “Không được đâu ạ, người đàn ông đó còn dặn em nhất định phải đưa cho chị!”

Tô Lạc nhìn lướt qua Tôn Hoa Hoa: “Ai thích thì lấy đi!”

Cuối cùng lại nói thêm một câu: “Không ai lấy thì ném đi, đỡ chướng mắt.”

Tôn Hoa Hoa gật đầu, ánh mắt rơi xuống tấm card ném trên thùng rác, tên người trên đó là—— Trình Chí Hạo.

Ở trong đám người xem náo nhiệt, Vương Tiêu Tiêu sờ cằm, dẫn trợ lý rời đi.

Tất cả diễn viên chính của《 Chạng Vạng 》 đều là khách mời tham gia chương trình《 Hành Trình Nấu Nướng 》này.

Sau khi kết thúc công việc vào buổi tối, Tô Lạc lên máy bay rồi nghỉ ngơi tại khách sạn mà chương trình đã thuê.

Khương Dật Thần mới sáng sớm đã gõ cửa phòng cô, Tô Lạc cũng không thấy ngại, ăn xong bữa sáng thì hai người đi đến tổ chương trình.

Tôn Hoa Hoa ngồi ở ghế phụ, trợ lý Khương Dật Thần thì phụ trách lái xe.

Giữa đường, Tô Lạc lấy kịch bản từ trong tay Tôn Hoa Hoa đưa cho Khương Dật Thần.

Anh ta nghi ngờ hỏi: “Gì vậy?”

“Cậu không phải đang nghỉ ngơi sao!” Tô Lạc lại nói tiếp: “Xem thử có hứng thú hay không đi.”

Khương Dật Thần tùy tiện lật vài trang, thật ra anh cũng có hứng thú nhưng chỉ là….

“Lý Dịch này là tình nhân của Phùng thái hậu sao?”

Tô Lạc bĩu môi: “Làm nam sủng của tôi không tốt sao?”

Khương Dật Thần quay mặt đi nơi khác: “Tôi sẽ suy nghĩ thêm.”

Tô Lạc cảm thấy bộ dạng đỏ tai này của cậu ta rất thú vị, khác xa với bộ mặt lạnh lùng lần đầu gặp mặt, tương phản rất lớn.

Cô nghĩ thầm muốn trêu cậu ta thêm lần nữa, nhưng phía trước đã là trạm thu phí nên cô đành từ bỏ.

Tối hôm qua không ngủ đủ nên bây giờ Tô Lạc mới chợp mắt một lúc.

Một lát sau nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, Tô Lạc mới dần dần tỉnh lại. Trong xe chỉ còn một mình cô.

Bên cạnh có một đoàn đang quay phim, một cái máy quay trước mặt cô. Tô Lạc kéo một nhân viên công tác hỏi địa chỉ rồi đi đến đó tìm Tôn Hoa Hoa.

Nơi này là một thôn làng nhỏ, tách biệt với thế giới bên ngoài, cách đó không xa còn có những dãy núi phập phồng. Cũng không biết có bao nhiêu ngọn núi nhưng nhìn mãi chẳng thấy điểm kết thúc. Cây cối xanh um tươi tốt, nơi này có phong cảnh rất đẹp.

Mà chương trình《 Hành Trình Nấu Nướng 》 này có ratings trong nước cực kỳ cao, bây giờ đang đứng đầu trong lượt tìm kiếm trên internet và là một trong ba chương trình có độ thảo luận cao nhất.

《 Hành Trình Nấu Nướng 》 chủ yếu là tìm kiếm những nguyên liệu nấu ăn trong tự nhiên rồi tiến hành nấu nướng. Ngồi giữa thiên nhiên hưởng thụ mỹ vị, đồng thời cũng giúp người xem hiểu được tài nguyên của tự nhiên và nhắc nhở mọi người bảo vệ thiên nhiên.

Mỗi một tập, tổ tiết mục đều sẽ đi khắp mọi nơi tìm những món ăn độc lạ, thậm chí có cả nguyên liệu chỉ nghe tên thôi chứ chưa nhìn thấy bao giờ.

Mỗi một tập chỉ đơn giản là xem người khác nấu và ăn nhưng khi phát sóng lại thu hút rất nhiều người xem. Thậm chí lúc Tô Lạc và Tôn Hoa Hoa coi xong một hai tập của chương trình, mặc dù đã ăn no rồi nhưng vẫn muốn ăn thêm một chút nữa…

Có thể quay chương trình《 Hành Trình Nấu Nướng 》 này có lẽ Tôn Hoa Hoa còn vui hơn cả cô, chị ấy ngồi cười ngây ngốc trên dọc đường, hình như rất mong chờ.

Rất nhanh lại đến bữa cơm trưa.

Đạo diễn giải thích cho bọn cô các trình tự tiếp theo, Tô Lạc còn tưởng sẽ có kịch bản nhưng không, đạo diễn chỉ giải thích cho mọi người một lần rồi bảo tự mình phát huy.

《 Hành Trình Nấu Nướng 》có năm thành viên cố định, ba nam hai nữ. Người lớn tuổi nhất là Trịnh Đào, đã là cha của hai đứa nhóc. Anh xuất thân là một người dẫn chương trình, lại rất thích nấu nướng nên tay nghề không tầm thường. Liếc nhìn Weibo của anh toàn những bức ảnh món ăn rất tỉ mỉ đều cho gia đình.

Bởi vì thích nấu ăn, lại tham gia cái chương trình nóng bỏng tay này nên cân nặng của anh ta tăng lên nhanh chóng, hai má bắt đầu tròn trĩnh lại, gương mặt nhìn rất có thiện cảm, trong phim hay ngoài đời thì đều là một người tiền bối tốt.

Ngô Tinh, trước kia có cùng với Trịnh Đào dẫn một chương trình, ratings cũng không tệ lắm, hai người cũng đã quen biết bảy tám năm rồi.

Còn lại chính là Vương Hiên và Tiểu La, hai người này đều tham gia chương trình âm nhạc, sau đó mới debut.

Ở trong giới giải trí không nổi tiếng lắm nhưng sau khi tham gia《 Hành Trình Nấu Nướng 》 thì mới nổi tiếng lên.

Sau khi có một đám fans thì Vương Hiên mới có thể tự nhiên trong chương trình hơn, chịu trách nhiệm làm cây hài cho chương trình. Sau khi nổi tiếng rồi vẫn tiếp tục hát.

Tiểu La lại dựa vào gương mặt thanh tú, chuyển hướng rẽ sang dòng phim truyền hình.

Còn có một Chu Minh Minh, lớn lên rất đáng yêu. Bước ra từ đại học phát thanh, lúc cô bé còn chưa nhận thức được thì đã nổi tiếng rồi.

《 Hành Trình Nấu Nướng 》 có năm thành viên còn có bốn diễn viên của《 Chạng Vạng 》 là Trình Tống, Trịnh Lâm Lâm, Tô Lạc và Khương Dật Thần.

Lát nữa sẽ chia ra năm người đi vào núi kiếm nguyên liệu nấu ăn, bốn người còn lại sẽ dựng lều, nhặt củi, lấy nước và mấy việc linh tinh khác.

Người dẫn đầu là Trịnh Đào hỏi sở trường của mọi người, Tô Lạc sẽ không nấu cơm còn Trịnh Lâm Lâm hình như muốn ở lại.

Cả hai người bọn cô đều khó chịu nhau, Tô Lạc liền đứng dậy nói: “Tôi cũng muốn đi tìm nguyên liệu nấu ăn.”

Trịnh Đào kinh ngạc, quay sang nhìn Tô Lạc.

Mỗi lần tổ tiết mục tìm nữ minh tinh tham chương trình, ai cũng không muốn đi tìm nguyên liệu. Mấy việc thể lực này họ không muốn làm, họ đều ở lại chuẩn bị mấy việc khác, còn mấy việc kiếm nguyên liệu thì để mấy người đàn ông khác làm.

Hơn nữa nơi này là núi sâu, côn trùng chuột kiến, nói không chừng còn có mấy con nguy hiểm cao, Trịnh Đào hỏi lại cô một lần nữa.

Máy quay chuyển đến mặt Tô Lạc, cô kiên định gật đầu: “Ngày thường tôi đều tập thể dục, bảo đảm không kéo chân mọi người đâu.”

Trịnh Đào gật đầu rồi xác nhận lại với mọi người một lần nữa, những người đi tìm nguyên liệu nấu ăn là anh, Vương Hiên, Trình Tống, Tô Lạc và Khương Dật Thần.

Nhân viên công tác phát cho mỗi người một bộ dụng cụ leo núi, một đôi ủng và một chiếc liềm.

Sau khi mang đôi ủng, Tô Lạc đã sớm chuẩn bị một chai nước hoa, xịt toàn thân, Khương Dật Thần ở phía xa che mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ.

Cô đem chai nước hoa đưa cho mọi người, Khương Dật Thần vẫy vẫy tay trong không trung, Trịnh Đào cầm lấy rồi xịt lên người một chút: “Trong núi này có rất nhiều côn trùng, chuột và kiến, xịt cái này có thể đề phòng một chút.”

Máy quay lại từ người Trịnh Đào chuyển qua Khương Dật Thần đang đứng bên này.

Anh che mũi lại: “Tôi với Tô Lạc đi cùng nhau, ngay cả tôi cũng sắp bị xông mùi đến chết rồi mà bọ vẫn đến nữa ư?”

Tô Lạc trừng mắt nhìn anh ta một cái, cảnh này bị nhiếp ảnh gia quay được.

Đi được một đoạn, cả nhóm người bọn họ phát hiện được một bụi nấm mộc nhĩ trên thân gỗ mục, là một bụi lớn, nhìn qua còn rất tươi và nhiều thịt.

Đi thêm một lúc nữa nhưng chẳng kiếm được gì, Trịnh Đào đề nghị chia làm hai nhóm.

Tô Lạc cảm thấy Trịnh Đào rất có kinh nghiệm trong việc tìm kiếm này, cô liền chủ động yêu cầu đi theo anh ta.

“Tôi với Tô Lạc đi chung, để lát nữa khỏi bị muỗi cắn.” Vẻ mặt Khương Dật Thần một bên ghét bỏ, một bên lại chủ động sáp đến Tô Lạc.

Còn lại Trình Tống và Vương Hiên, tất nhiên hai người vào cùng một nhóm.

Sau khi hai nhóm tách ra, Trịnh Đào tìm thấy một cây táo hoang, trên cành mọc đầy những quả nửa xanh nửa đỏ, nhưng lại nhỏ đến mức đáng thương.

Đừng nhìn dáng người hơi béo của Trịnh Đào mà khinh anh ta, thật ra anh ta là một cao thủ trong việc leo cây bắt cá, động tác nhanh nhẹn leo lên thân cây.

Nhìn thấy Tô Lạc đứng ở dưới gốc cây táo, Trịnh Đào đè một cành cây nhiều quả xuống. Một tay cô giữ lấy cành cây, một tay nhanh nhẹn hái quả.

Nhiều lực đè xuống như vậy, chẳng mấy chốc phía dưới cây táo đã được hái gần hết. Trịnh Đào phủi tay, từ trên cây nhảy xuống.

Một đường chẳng tìm được cái gì có ích, cả nhóm đi vào một rừng tre, Trịnh Đào chà chà bàn tay: “Chặt mấy cây tre cho mọi người có thịt nướng ống tre.”

Dạ dày của mọi người đều đã tiêu hoá sạch sẽ thức ăn buổi sáng, bọn họ mới vừa gặm thêm quả táo lót dạ, bây giờ Tô Lạc mới chỉ nghe tên nhưng đã thấy thèm rồi.

Khương Dật Thần quay đầu nhìn ánh mắt Tô Lạc đầy sao, trong lòng không nhịn được bèn cười khẽ.

Thấy hai người bọn họ cầm chiếc liềm chặt cây trúc, Tô Lạc ở bên ngoài dùng chiếc liềm chặt bớt cỏ. Ngày hôm qua có một trận mưa đầu mùa hạ, những chiếc lá trong núi còn ẩm ướt, cô muốn tìm xem có nấm hay không.

Cô thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang chặt cây trúc, nói cổ vũ: “Anh Đào, cố lên!”

Tục ngữ nói không sai, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt. Còn có cô gái xinh đẹp cỗ vũ cho anh, Trịnh Đào cũng không thể thua bởi một cậu trai trẻ Khương Dật Thần này được, mất mặt lắm.

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Trình Đào đối với Tô Lạc cũng vậy, chứ không có ý gì khác.

Khương Dật Thần dừng lại nhìn Tô Lạc, thấy cô đang khom lưng tìm gì đó trong đám lá rụng: “Cô đang tìm gì vậy?”

“Ngày hôm qua trời mưa, tôi đang tìm nấm xem có hay không!” Nói xong, Tô Lạc ngạc nhiên hô lên một tiếng: “Cái này, cái này là cái gì vậy!?”

Trịnh Đào ném chiếc liềm trong tay xuống, sải bước đi đến. Thấy trong đám lá rụng dưới đất có một loại nấm, mũ màu đen, thân màu trắng, cả người bao bọc trong một chiếc lưới màu trắng, cứ như cô dâu trong ngày trọng đại của mình vậy: “Cái này gọi làm nấm báo mưa. Hiện tại thì ở trên thị trường chỉ có bán loại nuôi trồng thôi, hiếm lắm mới thấy loại hoang dã như vầy, hương vị rất ngon, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi!”

Một bụi này có đến năm, sáu cây mọc cùng nhau. Tô Lạc phủi đi những chiếc lá rụng, cẩn thận ngắt lấy chúng.

Nhìn thấy nấm báo mưa, Trịnh Đào rất vui vẻ, nhìn cô nói: “Tìm xung quanh xem, chắc là còn đấy!”

Ba người chia ra tìm kiếm xung quanh, chẳng mấy chốc Tô Lạc lại tìm thấy thêm một bụi nấm báo mưa. Còn Khương Dật Thần thì tìm được một cây nấm có thể ăn được, nấm đùi gà.

Rất nhanh đã đến mười hai giờ rưỡi, Trịnh Đào cảm thấy nguyên liệu nấu ăn cũng đã đủ rồi nên gọi mọi người quay về.

Trên đường về Tô Lạc bước như bay, hoàn toàn không có cơ hội kéo chân bọn họ.

Tuy rằng nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm nhưng thắng ở độ quý hiếm của chúng, Trịnh Đào trêu chọc: “Tô Lạc, em có mệt hay không? Nếu mệt thì để Dật Thần chăm sóc em!”

Ánh mắt Khương Dật Thần nhìn chằm chằm cô, thấy tinh thần cô phấn chấn, sức sống lan tỏa khắp nơi, nhìn không thấy mệt mỏi chỗ nào. Ngược lại là anh, mệt mỏi và đói bụng khiến tay chân anh mềm nhũn hẳn ra.

Cũng may Tô Lạc xua tay từ chối: “Không cần ạ, em tập thể dục thường xuyên nên vẫn đi tiếp được ạ, em chỉ đói bụng thôi!”

Từ lúc ra núi đến giờ, Tô Lạc cứ ôm khư khư ly nước, đã uống liên tiếp hai ly nước đun sôi để nguội rồi.

Trên người cô dính đầy bùn và lá cây, lại ướt đẫm mồ hôi nên Tô Lạc đi đến phòng chuyên dụng để tắm và thay quần áo.

Những nguyên liệu bọn cô tìm được cũng bắt đầu nấu lên, Tô Lạc ngửi thấy mùi hương bay trong không khí, chiếc bụng rỗng liền bắt đầu biểu tình.

Khương Dật Thần vẫy tay gọi cô qua, Tô Lạc vừa mới đến thì trong miệng đã có một miếng nấm nướng.

Cô nhìn chằm chằm cậu ta không nói nên lời nhưng trong mắt người khác lại trở thành hai người nhìn nhau thâm tình.

Cảnh tượng tình như bể bình này đã được cameraman quay lại.

Nhìn thấy máy quay vẫn luôn quay cô, Tô Lạc đột nhiên nảy lên ý nghĩ xấu. Cô nhón chân, cắn một miếng nấm to trên tay anh.

Khương Dật Thần cong môi, đưa cái đĩa tròn đầy ụ nấm cho Tô Lạc, để cô tiếp tục ăn.

_________________