Editor: Doris

Món đồ đầu tiên đấu giá chính là một cặp thư pháp của Trình Tống quyên tặng. Được nhà thư pháp nổi tiếng Lâm Phàm đề bút viết, nét bút mạnh mẽ, nét chữ sắc bén nhưng lại không mất đi khí thế uy nghiêm.

Trải qua mấy lần đấu giá, cuối cùng được một người đàn ông yêu thích thư pháp đấu giá được, dùng 317 vạn mang cá giả để đi rồi.

Một người đẹp với chiếc váy đen quấn ngang hông bước lên bưng cái khay đi mất. Trịnh Đào cầm microphone, giới thiệu món đồ tiếp theo: “Món đồ tiếp theo của buổi đấu giá hôm nay, đó chính là một chiếc vòng tay ngọc. Đây là kiểu thiết kế kinh điển nhất của thương hiệu, hầu hết tất cả chị em ở đây đều sẽ động lòng.

Chiếc vòng này là do tiểu thư Tô Lạc đấu giá, Không nói nhiều nữa, chuyển sang chủ đề chính nhé. Giá khởi điểm là 10 vạn, mỗi lần ra giá không dưới một ngàn, bây giờ mọi người có thể đấu giá được rồi.”

“15 vạn.”

“18 vạn.”

“20 vạn.”

“100 vạn.” Người cầm tấm biển là Trình Chí Hạo. Thấy mọi người đều quay lại nhìn anh ta thì lại giương một nụ cười nhàn nhạt.

Mọi người đều nhìn nhau, vòng tay ngọc bích đúng thật là rất xinh đẹp, xa xỉ nhưng giá trị nhiều nhất không quá 60 vạn.

Nhưng mà có người một lần phát lên 100 vạn?

“200 vạn.” Một người đàn ông mặt chữ điền[1] ra giá, Tô Lạc cũng biết cô gái ngồi bên cạnh ông ta.

[1] Mặt chữ điền hay còn được gọi là mặt vuông chữ điền là khi xương hàm cằm bị bành rộng, góc cạnh, tạo ra những đường như được nối lại với nhau vuông góc sẽ làm cho gương mặt thiếu đi cân đối, có dạng hình vuông. (Cre: https://thammyviengangwhoo.vn/tin-tuc/mat-chu-dien/)

Thấy Tô Lạc nhìn sang, Trịnh Lâm Lâm nở một nụ cười nhìn lại đấy.

200 vạn, Trịnh Chí Hào cảm thấy có chút thái quá.

Ít nhất nó vượt quá phạm vi anh ta đoán trước.

Nếu có thể dùng 200 vạn lấy được vòng tay, chẳng nhưng có thể tuyên truyền cho công ty họ mà còn thể gián tiếp làm cho Tô Lạc vui, một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng tình hình hiện tại, Cố Ngôn vẫn ở bên lề, chưa vào đấu giá. Nói cách khác, sợ rằng bỏ ra 300 vạn cũng không lấy được.

Lần trước bởi vì đắc tội Tô Lạc mà công ty mất đi một hạng mục lớn. Bây giờ Trình gia đã mất đi sự che chở của Tô Hào, căn bản không ai nguyện ý cho bọn họ một sắc mặt tốt.

Lúc trước, Tô Hào giới thiệu cho bọn họ mấy người khách hàng, hạng mục đã làm xong xuôi nhưng khoản thanh toán cuối cùng ai cũng dây dưa.

Tài chính công ty đang khó khăn, Trình Chí Hạo căn bản không dám tiếp tục giơ bảng. Tuy giàu có không bằng người khác nhưng Trình Chí Hạo lui bước chứ không lui tâm, nếu không lấy được chiếc vòng thì sẽ đẩy giá cao ngất ngưỡng để Tô Lạc vui.

Những người ở trong đây khẳng định sẽ nguyện ý lấy vòng tay khiến mỹ nhân cười.

Trình Chí Hạo không bận tâm người đó trả bao nhiêu, cứ trả hơn người đó, liền giơ bảng lên: “350 vạn.”

“500 vạn.”

Cố Ngôn quả nhiên đã bắt đầu cạnh tranh, Trình Chí Hạo trong lòng hừ lạnh, tiếp tục tăng giá lên: “520 vạn.”

Cố Ngôn: “550 vạn.”

Trình Chí Hạo phân tích tâm lý của Cố Ngôn, chuẩn bị cho lần đẩy giá cuối cùng.

Mỗi lần đấu giá, Cố Ngôn trả cao hơn 10 vạn. Chắc chắn Cố Ngôn quyết tâm lấy được chiếc vòng tay này, sau lần đấu giá này, khẳng định chiếc vòng tay sẽ được đẩy lên 600 vạn.

Đến lúc đó, anh ta cứ việc bức ra rồi lui, cũng làm Cố Ngôn ngã cái bẹp.

“560 vạn.”

Trình Chí Hạo tràn đầy tự tin mà chờ đợi, đợi có người hô lên 600 vạn….

Nào ngờ, Cố Ngôn lại bẻ lái: “Trình tổng bỏ ra nhiều thật, tôi không đoạt sở thích của anh đâu.”

Lúc Trình Chí Hạo nhận ra đã muộn màng, hắn bị hố rồi.

Tô Lạc nhịn cười, nhìn gương mặt tràn đầy hối hận của Trình Chí Hạo, trong lòng không biết có bao nhiêu vui sướng.

Nếu Cố Ngôn thật sự chi ra mấy trăm vạn để đấu giá vòng tay của cô, Tô Lạc khẳng định sẽ thấy anh ta ngốc.

Tập đoàn Cố thị vẫn luôn thích làm từ thiện. Mỗi năm đến mùa đông giá rét, đều sẽ quyên tặng cho người dân vùng núi nào là áo len, túi nước ấm, sách vở, bút màu nước và các vật tư khác cho trẻ em trên núi.

So với các công ty khác đều phải yêu cầu công khai các hình tượng tích cực đó mà tập đoàn Cố thị, căn bản không cần dùng thủ đoạn tuyên truyền đó.

Cho nên lúc Cố Ngôn đi đến tham gia loại tiệc từ thiện này, Tô Lạc có chút giật mình.

Liên tiếp hai món đồ cổ được đấu giá, Tô Lạc chẳng có hứng thú gì mấy. Mãi đến món đồ bằng ngọc bích chạm khắc Thọ Tỷ Nam Sơn, cô mới có hứng thú.

Ngọc bích này có tỉ lệ rất tốt, thể nước đủ, chạm khắc tinh tế, phong cách tráng lệ, thoáng nhìn có thể biết là do bàn tay của một bậc thầy nổi tiếng làm.

Kế tiếp có người bắt đầu đấu giá…

“10 vạn.”

“12 vạn.”

“20 vạn.”

Tô Lạc giơ bản: “200 vạn.”

Mọi người đều im lặng, cảm thấy đã vượt qua giá có thể trả liền không theo nữa.

Trịnh Lâm Lâm cũng giơ bảng: “250 vạn.”

Tô Lạc suy nghĩ một lát: “260 vạn.”

Trịnh Lâm Lâm vốn tính toán tiếp tục theo tiếp nhưng người đàn ông bên cạnh lại thì thầm to nhỏ một tiếng. Nhìn thoáng qua vẻ mặt xám như tro tàn của Trình Chí Hạo, lại lo lắng nếu tiếp tục nâng giá, nếu hòn ngọc đó thật sự vào tay mình, đến lúc đó liền không ổn.

Có thể làm cô ta bỏ thêm 60 vạn thì cũng không tồi. Trịnh Lâm Lâm nhìn về hướng Tô Lạc, đắc ý cười.

Vàng có giá, ngọc vô giá. Tô Lạc nhìn một cái liền coi trọng nó, nó thực sự rất hợp mắt cô.

Cô không hiểu về ngọc, cũng không biết về ngọc, chỉ cảm thấy hòn ngọc chạm khắc rất đẹp, thế nước cũng đủ. Đem đi tặng cho ông nội, là một lễ vật làm quà sinh nhật rất tốt.

Ngày sinh nhật của ông nội sắp đến, cô đang lo lắng không biết nên tặng lễ vật gì cho tốt, trùng hợp liền gặp hòn ngọc chạm khắc tinh xảo này. Ngụ ý chính là rất vừa ý, rất có duyên.

Chỉ cần nó tới tay mình thì tốt, cô cùng không quan tâm nó tốn bao nhiêu tiền.

Tô Lạc cho rằng, bây giờ cô có thể thích nghi với cuộc sống của cô nàng ăn chơi, tiêu tiền như nước.

Cô bắt được một hàng mục lớn trị giá mấy ngàn vạn, cuối cùng ngồi lên chức phó tổng. Lương một năm cũng hơn trăm vạn, ở trong mắt người khác, cô cũng được xem là một tiểu tư sản.

Nhưng so với Tô Lạc, nhiều nhất chỉ chỉ có thể làm người có sinh hoạt khá giả.

Quả nhiên làm minh tinh thì tiền tới nhanh thiệt!

Buổi tiệc từ thiện cũng sắp kết thúc, Tô Lạc có chút mệt mỏi, cô đến hậu trường trả trước một nửa, khi nào ngọc bích đến tay thì sẽ trả nửa còn lại.

Địa điểm nhận hàng là căn hộ ở bên ngoài của cô, điền xong địa chỉ, Tô Lạc liền rời đi trước.

Ánh mắt Khương Dật Thần rơi xuống trên người Cố Ngôn, im lặng chẳng nói gì, cũng không đứng dậy.

Cố Ngôn để ý đến bộ dáng rời đi của Tô Lạc, tính toán đuổi theo, thì bên cạnh lại có người bắt chuyện: “Cố tổng.”

Cố Ngôn nhìn sang, là Lưu tổng của trang web video Mạch Nha, trên miệng lại treo một nụ cười: “Lưu tổng, tôi còn có việc, hôm khác sẽ nói chuyện với ông.”

Lưu tổng đứng tại chỗ, vị vừa rồi đang tươi cười nhưng làm sao lại để cho người khác có cảm giác lạnh sống lưng?

Cửa thang máy.

Tô Lạc hắt xì một cái, đem chiếc áo khoác khoác trên vai rồi nâng váy đi đếm bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Cô tự mình lái xe. Còn cố ý đi trước một giờ để không vào cùng lúc với Tô Hào, tránh gây sự chú ý.

Tô Lạc vừa mới mở cửa xe, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Ngôn: “Sao anh lại đến đây?”

Cố Ngôn đi vòng qua cô, lại còn ngồi vào ghế lái, giọng khách át giọng chủ, nói: “Anh đưa em về!”

Tô Lạc: “……” Này, hình như đây là xe cô mà!

Cô lười tranh luận với anh ta, dù sao thì cũng có người tự nguyện làm tài xế miễn phí, Tô Lạc cũng vui vẻ thoải mái.

Tô Lạc ngồi ở ghế phụ liền rảnh rỗi, không có việc gì làm nên bắt đầu lướt Weibo.

Hơn một tháng nay, ngày nào Tô Lạc cũng ở nhà, hai người rất hiếm khi gặp nhau.

Lúc nhận được thư mời, Cố Ngôn biết Tô Lạc cũng sẽ đến nên cố ý sắp xếp thời gian để gặp cô.

Cố Ngôn còn đang chờ Tô Lạc nói chuyện với mình, quay đầu nhìn lại thì thấy Tô Lạc đang cúi đầu chơi điện thoại, lướt Weibo rất vui vẻ.

“Khụ khụ.” Cố Ngôn ho khan hai tiếng: “Ngày mai là cuối tuần, chúng ta đi leo núi đi.”

Tô Lạc không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời: “Không được, ngày mai tôi muốn đi đến chỗ thầy.”

“Còn chủ nhật?”

“Đã hẹn với ba mẹ là sẽ về nhà cũ rồi.”

Cố Ngôn không hỏi nữa, quẹo vào một con hẻm nhỏ.

Tô Lạc ngẩng đầu, phát hiện đường về có chút không đúng: “Anh mang tôi đi đâu vậy?”

Cố Ngôn mím môi: “Lát nữa em sẽ biết.”

Xe dừng lại ở bãi đậu xe của một siêu thị, Cố Ngôn xuống xe, nhìn một vòng xung quanh rồi nói với cô: “Ở đây chờ anh một chút.”

Anh ta ddi khoảng mười mấy phút, lúc trở về trong tay mang theo bị lớn, bị nhỏ: “Quần áo này ấm hơn, em ở trong đó thay đồ đi, anh chờ ở bên này.”

Tô Lạc nhận lấy túi lớn túi nhỏ đó, bên trong có một chiếc áo len cổ lọ, thêm một chiếc quần nhung dài, đôi giày cũng làm bằng nhung giữ ấm, rất ấm áp.

Cô lại cúi đầu nhìn bộ lễ phục cô đang mặc trên người, đôi chân trơn bóng ở bên trong. Mặc dù bên ngoài khoác áo khoác, trong xe mở máy điều hòa nhưng đôi chân vẫn rất lạnh lẽo.

Thay quần áo xong, Tô Lạc mở cửa xe, đi ra ngoài.

Cố Ngôn gật đầu, sau đó lại đi xung quanh Tô Lạc một vòng. Xoay người vào trong xe lấy một chiếc khẩu trang y tế và kính râm, đem cô bọc kín mít, sau đó mới gật đầu lần nữa.

Tô Lạc thắc mắc: “Anh đem tôi biến thành dạng như vậy là muốn làm gì?”

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Cố Ngôn cười thần bí: “Đi theo anh là được rồi, cũng không bán em đi đâu.”

Tô Lạc nhìn anh ta cười thần bí, cô bĩu môi, đành phải đi theo sau lưng anh.

Đi thang máy đến tầng bảy, Cố Ngôn đột nhiên quay đầu nói: “Chúng ta đi ăn tráng miệng.”

Nghe anh ta nói xong câu này, Tô Lạc nhìn như có chút thèm.

Cả hai đi vào một tiệm bánh ngọt, tìm một chỗ vắng người đi lại, rất nhanh đã có người phục vụ đến đưa thực đơn.

Cô gọi một phần bánh kem Túc Phong, cô nhìn thực đơn đến mức hoa cả mắt, Cố Ngôn liền nói: “Sữa Giang Trạch ở đây cũng khá ngon, em có muốn một phần không?”

Tô Lạc gật đầu: “Lấy cái đó đi.”

Cô trả thực đơn lại cho người phục vụ, nhìn chằm chằm Cố Ngôn một lúc lâu.

Anh ta nhìn như rất quen thuộc với quán này. Cho dù là những món ăn trong khách sạn, hay là những món tráng miệng trong tiệm bánh ngọt ở siêu thị này, anh hình như đã thuộc nằm lòng.

Cố Ngôn chống cằm nhìn cô: “Hôm nay có hơi gấp gáp, lần sau anh sẽ dẫn em đi ăn món ngon hơn.”

Tô Lạc có hơi kinh ngạc, thì ra anh ta cũng là một thích ăn uống!

Nghĩ đến sau này sẽ đi theo Cố Ngôn ăn uống, những ngày đó có lẽ sẽ rất đẹp.

Món Cố Ngôn giới thiệu thật sự không tồi, sữa Giang Trạch thật sự rất hợp khẩu vị với cô. Vị sữa bò ngọt ngào quyện với vị hơi cay của gừng, nó rất êm dịu, lại rất mềm mại.

Gừng có tác dụng thúc đẩy máu tuần hoàn, xua tan cái lạnh, sữa bò thì không cần phải nói, công dụng làm đẹp thì chẳng cần bàn cãi.

Tô Lạc uống một ngụm sữa nóng, cảm thấy sau lưng mình đang toát ra một lớp mồ hôi, cả người vui vẻ thoải mái, tay chân cũng rất ấm áp.

Cố Ngôn nâng cánh tay nhìn đồng hồ: “Cũng còn sớm, chúng ta đi xem một bộ phim đi!”

Tô Lạc sẽ thường xuyên đến nơi này, cô chưa bao giờ xem phim chiếu rạp ở nơi công cộng, lại nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Cố Ngôn, cô gật đầu.

Vừa vặn có một bộ phim hài còn mười phút nữa sẽ bắt đầu chiếu, Cố Ngôn mua bắp rang và coca. Quay lại nhìn thì thấy có một đôi nam nữ đang nhìn chằm chằm, quan sát Tô Lạc.

Cố Ngôn kéo thấp mũ, đi đến ôm eo Tô Lạc, đem đầu mình dựa vào bả vai cô: “Em yêu à, chúng ta đi soát vé đi.”

Quần chúng ở đại sảnh ăn dưa thì thấy một cảnh tàn ác.

Ở nơi công cộng, người đàn ông này thật không biết xấu hổ.

Tô Lạc cố ý dùng mái tóc dài của mình để che mặt lại, làm ra bộ dáng “tôi không quen biết anh”, còn không quên đẩy đầu anh ra.

Cố Ngôn ghé vào lỗ tai cô, nói: “Em đừng nhúc nhích, có người đang nhìn chằm chằm em, hợp tác chút nhé.”

Khóe miệng Tô Lạc giật giật, cuối cùng cũng không đẩy bàn tay đang ôm eo mình ra.

Đôi nam nữ đó đã hoàn toàn xua tan cảm giác nghi ngờ đó.

Vốn dĩ bọn họ thấy bóng dáng của hai người rất giống Tô Lạc và Cố Ngôn! Chỉ là không dám xác định, chỉ đành chờ người đàn ông rời đi mới nhìn chằm chằm vào cô.

Vừa rồi nhìn thấy người đàn ông cao lớn đó làm nũng trong lòng cô gái…Trong lòng bọn họ liền nghĩ rằng, chắc chắn không phải là cô minh tinh kiều diễm Tô Lạc và ông trùm kinh doanh lạnh lùng Cố Ngôn.

Chắc là người giống người thôi.

Sau khi soát vé xong, Tô Lạc vỗ nhẹ cánh tay của anh: “Anh yêu thật hư.”

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Trong lòng Cố Ngôn thầm cười: “Anh chỉ muốn giúp em thôi.”

Được tiện nghi mà còn khoe mẽ à! Tô Lạc hung hăng trừng mắt anh ta một cái.

______________