Editor: Ying

Hầu hết số nấm tùng nhung chiên bơ còn lại trên dĩa đều vào bụng Chu Lộ Lộ hết. Còn một phần nhỏ thì Tô Lạc đưa cho Tôn Hoa Hoa.

Chị ấy đứng bên cạnh thèm thuồng từ lâu rồi, thiếu điều chảy nước miếng thôi.

Trên bếp than, mùi vị đậm đà của cháo gà đã bốc lên thơm nồng.

Sau một tiếng, trên bàn ăn được dựng đơn giản đã bày những món làm xong: cá quan sóc, thịt lợn xé phay xào, vỏ đậu hũ cuộn thịt xông khói, nấm hương nếp trân châu, cánh gà Phổ Nhĩ, canh chua khoai tây nóng hổi, canh súp ba loại nấm, hành tây vòng chiên giòn, măng xào thịt muối, nghêu xào.

Trịnh Đào nấu xong món ăn, nhấc nắp nồi inox trên bếp than lên.

Anh cầm chiếc đũa đâm vào thịt gà, thấy gần chín rồi mới thả mấy miếng nấm tùng nhung vào nồi canh.

Bàn ăn hình chữ nhật, mọi người cùng ngồi xuống cạnh nhau.

Tô Lạc ngồi giữa Chu Lộ Lộ và Ngô Tinh đối diện là Ôn Lĩnh Nam, chếch phía đối diện là Khương Dật Thần.

Từ lúc ăn sáng bánh mì với sữa tới giờ là 1 giờ chiều, Tô Lạc đã sớm đói cồn cào, không nhịn được ăn vụng một viên nấm trân châu.

Có độ dẻo của nếp, còn có độ mềm ngọt của thịt bằm và nấm hương, ở phía trên là nước sốt gừng, có một chút vị cay nhẹ của gừng, ăn không ngấy. Mùi vị không thể ngon hơn được nữa đâu!

Leo núi là công việc cần thể lực, cả nhóm ráng tới trưa là mệt ngất ngây rồi.

Vì chỉ gặm bánh mì buổi sáng, cả nhóm cũng đã đói meo từ lâu. Đối mặt với một bàn toàn đồ ngon, lúc này không ai để ý gì nữa cả, ngồi xuống là ăn như hổ đói.

Trịnh Đào với Ngô Tinh đứng múc cháo gà, Tô Lạc với Chu Lộ Lộ cũng nhanh chóng tới giúp.

Chu Lộ Lộ ở bên trái, Tô Lạc đành phải bưng cháo qua bên phải.

Khương Dật Thần nhìn cô rồi nói: “Cảm ơn.”

Tô Lạc mỉm cười, “Không có gì.”

Cô quay đầu lại cầm chén cháo đi đến kế bên, cô nhìn Ôn Lĩnh Nam một cái, đặt cháo gà xuống rồi bỏ đi.

Tiếp sau đó, có một bàn tay nắm cổ tay cô.

Tô Lạc quay đầu tính vùng ra…

Ôn Lĩnh Nam nhanh tay buông ra trước, nháy mắt với Tô Lạc rồi nói: “Cảm ơn cô, Lạc Lạc.

Gọi thân thiết như vậy, người nào không biết còn tưởng bọn cô thân quen lắm!

Thực tế bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần thôi, không hề thân thiết chút nào.

Thanh danh Ôn Lĩnh Nam trong giới không tốt lắm, Tô Lạc không muốn tạo scandal tai tiếng với cậu ta. Cô nhếch môi, trong lòng nghĩ thầm: Cậu ta lại dám chấm mút cô? Cậu ta cho mình là ai…

Khương Dật Thần liếc cậu ta, trông bình tĩnh nhưng lại ra sức đạp Ôn Lĩnh Nam một cái thật mạnh dưới gầm bàn.

Đột nhiên, Ôn Lĩnh Nam hít ngụm khí lạnh.

Chu Minh Minh bên cạnh hỏi thăm: “Sao vậy?”

Cậu ta nhìn Khương Dật Thần, cười nói: “Tô cháo có hơi nóng, không có gì đâu.”

Tô Lạc múc cho mỗi người một chén cháo gà rồi quay lại chỗ ngồi, cô cầm muỗng lên khuấy cháo một chút. Màu cháo trong veo, mùi thơm nồng đượm lan tỏa khắp không khí…

Thơm quá đi!

Chu Minh Minh húp một ngụm, thở dài nói: “Ui, cháo này tươi ngon thật đấy!”

Ngô Tinh cũng thử một miếng, gật đầu nói phụ họa: “Nấm tùng nhung làm tăng thêm vị ngọt thanh của cháo gà, rất ngon.”

Tô Lạc múc một muỗng cho vào miệng, quả thật mùi vị rất thơm.

Trong cháo có mùi thơm thoang thoảng của nấm tùng nhung, song nó không hoàn toàn át đi mùi vị thanh ngọt và đậm đà của cháo gà.

Chu Lộ Lộ ăn thử một miếng vỏ đậu hủ cuộn thịt xông khói, cô cảm thấy mùi vị không tệ, nên gắp một miếng bỏ vào chén của Tô Lạc: “Cái này ngon nè.”

Tô Lạc nếm thử thì thấy ngon vô cùng. Thịt được xông bằng gỗ thông tự nhiên, mang theo mùi thơm đặc trưng của gỗ thông. 

Phần vỏ đậu hòa chung với thịt xông khói, cắn một cái là toàn thịt nhưng lại không khiến cho những loại gia vị khác bị lu mờ.

Đồng thời, vỏ đậu hù hòa tan vị ngậy của thịt xông khói. Hai nguyên liệu bổ sung cho nhau tạo nên một hương vị độc đáo.

Mối một món ăn đều có vị đặc sắc riêng, một số món còn là đặc sản của Hương Thành.

Có điều, món Tô Lạc thích nhất là nấm hương nếp trân châu và canh súp ba loại nấm.

Nhất là món canh súp ba loại nấm, Trịnh Đào đã chế biến thành phiên bản khác của món địa phương.

Anh dùng trứng gà xào chín và mấy loại nấm khác nhau để nấu canh.

Sau đó cho thêm vài lát giăm bông, nấm kim châm và xà lách vào. Phối màu bắt mắt, hương vị tươi ngon thanh đạm, rất thích hợp cho người kén ăn.

Cơm nước xong xuôi thì tổ tiết mục tới giao nhiệm vụ, yêu cầu bọn cô đội nón lá, mặc đồng phục rồi ra đồng giúp dân làng gieo giống.

Một nhóm người mặc bộ đồ làm đồng, đội nón lá lên, đi trên bờ ruộng, trông cứ như người mẫu đang đi trên sàn catwalk vậy. Người nào người nấy đều có làn da trắng nõn mềm mại, không giống người có thể công việc đồng áng.

Tôn Hoa Hoa cầm máy ảnh DSLR của mình theo chụp hình cho Tô Lạc. Cô đứng trên bờ ruộng, xoa xoa eo, biểu cảm có hơi mệt mỏi.

Chu Lộ Lộ nhìn thấy Tô Lạc đang chụp hình, cô cũng bu lại, dùng ngón trỏ nâng cằm Tô Lạc lên, ra vẻ như tên côn đồ đang bắt nạt dân nữ nhà lành.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Khương Dật Thần nhìn hai người bọn họ đùa giỡn vui vẻ, im lặng đứng phía sau ló mặt ra.

Chơi đùa một hồi, nhân viên tổ tiết mục mới tới giao nhiệm vụ, phát cho mỗi người một túi hạt ngô nhỏ. Bọn họ phải gieo hết đống hạt ngô này xuống đất trồng mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Khương Dật Thần đi tới đưa túi hạt ngô cho Tô Lạc, rồi giành lấy cái xẻng trong tay cô, “Tôi đào đất, cô phụ trách gieo hạt ngô, làm vậy sẽ nhanh hơn.”

Ôn Lĩnh Nam nhìn Chu Lộ Lộ, cũng đưa túi hạt giống của mình cho cô, “Tôi đào đất, cô đi gieo.”

Chu Lộ Lộ gật đầu, “Được.”

Chơi đến ba giờ chiều, cuối cùng cũng ghi xong chương trình.

Tô Lạc và Chu Lộ Lộ còn đang vội quay phim, ngồi chung xe đến sân bay, sau đó đáp chuyến bay riêng về đoàn phim của mình.

Chu Lộ Lộ không nỡ xa cô, tuy nhiên giờ bay đến rồi, nên cô ấy phải đến cửa soát vé.

Sau khi Tô Lạc tiễn Chu Lộ Lộ xong, cô ngồi đợi ở sân bay thêm mười phút nữa mới bắt đầu làm thủ tục lên máy bay.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Vị trí ngồi của Tôn Hoa Hoa và cô không chung hàng. Tô Lạc tháo khẩu trang, đeo cặp kính râm lên sống mũi, nghiêng đầu sang một bên nghỉ ngơi.

Lúc này, có một người đàn ông cao lớn đi tới, “Có thể cho tôi qua được không?”

Tô Lạc cảm thấy giọng này rất quen tai, ngẩng đầu nhìn sang.

Ôn Lĩnh Nam cong môi, “Thật trùng hợp. Lại gặp nhau rồi.”

Tô Lạc nhếch môi, tránh ra một lối đi.

Ôn Lĩnh Nam còn muốn trò chuyện nhiều hơn với cô, nhưng lại thấy Tô Lạc tháo kính mát xuống, đeo đồ bịt mắt ngủ lên, tựa vào ghế chợp mắt.

Sân bay Giang Thành.

Tô Lạc liếc mắt nhìn Ôn Lĩnh Nam đi kế bên, ánh mắt rơi vào người bà cô đang chen hàng trước mặt, trên môi cô lộ ra ý cười.

Bà cô nhìn về hàng người đằng sau, bà ta cảm thấy đám người này khá đần, hô hô.

Đột nhiên có một bàn tay áp vào mông bà ta, hơn nữa còn dùng sức bóp một cái, bà ta kêu to ai da.

Bà ta quay đầu thì nhìn thấy đứng sau mình là một nam một nữ.

Nữ, tự động bỏ qua…

Người đàn ông kia thì cao gầy, dáng người khoảng 1 mét 8, trên đầu đội cái nón lưỡi trai, trên sống mũi cao thẳng là cặp kính râm, chiếc khẩu trang che gần hết khuôn mặt.

Mơ hồ nhìn ra được đường nét trên khuôn mặt, chắc là một chàng thanh niên tuấn tú. Bà cô càng nhìn càng thấy xấu hổ, “Tôi thấy cậu trai này còn khá trẻ, sao lại học người ta cái thói giở trò lưu manh chứ?”

Lúc đầu Ôn Lĩnh Nam không để ý, cũng không nghĩ đến là đang nói mình.

Nhưng khi những người phía trước và sau hàng đều nhìn anh, đồng thời trên mặt còn hiện lên vẻ khinh bỉ và xem thường.

Cậu ta khá bối rối, mặt mũi hoang mang.

Phía trước có người nói mình không tin anh chàng trẻ tuổi đẹp trai như vậy, sao có thể làm chuyện hạ lưu với một bà cô?

Bà cô giống như cố gắng chứng minh bản thân vẫn còn sự quyến rũ, vừa tranh cãi với người kia vừa dùng một tay kéo tay Ôn Lĩnh Nam lại, như sợ cậu ta chạy mất vậy.

Đã nói rồi, phải cho cậu ta đẹp mặt!

Tô Lạc cong môi cười trộm, thấy Ôn Lĩnh Nam bị bà cô kéo lại không rảnh để ý đến mình, liền nhân cơ hội kéo Tôn Hoa Hoa chuồn mất.

Lúc này ở Giang Thành đã chạng vạng tối, Tô Lạc đang định đi tắm thì lúc này chuông điện thoại vang lên.

Là giọng Cố Ngôn, “Đúng lúc hôm nay anh ở Giang Thành bàn chút chuyện, em đã về chưa? Anh đứng trước cửa phòng em, muốn gặp em.”

Tô Lạc trả lời anh, “Được.”

Cô đi qua phòng khách ra mở cửa.

Cố Ngôn đứng dựa vào khung cửa, cong môi cười với cô.

Tô Lạc ngửi thấy mùi rượu, bèn hỏi anh: “Anh uống rượu?”

Cố Ngôn sải đôi chân dài bước vào, “Vừa rồi uống chung với đối tác bàn chút chuyện.”

Tô Lạc nhìn thấy anh đi xiên xiên vẹo vẹo, cô vội vàng tiến lên đỡ.

Cố Ngôn vươn tay kéo người vào giam giữ trong ngực mình.

Tô Lạc dựa lưng vào bức tường cứng ngắc, ngước mắt lên nhìn anh.

Ánh sáng trong phòng ấm áp, anh cúi xuống nhìn cô, mày kiếm mắt sáng, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan không có chỗ nào để chê.

Anh khẽ híp đôi mắt phượng, khuôn mặt lập tức tỏa ra khí chất lạnh lẽo băng giá, môi mỏng khẽ mím. Dưới ánh đèn như này, áo sơ mi trắng bó sát cơ bắp anh, cởi hai nút ở cổ áo, đường cong xương quai xanh quyến rũ người nhìn không thể dời tầm mắt đi được.

Sắc đẹp trước mặt, Tô Lạc bị xương quai xanh cùng với cặp mắt sáng như sao trời của anh hấp dẫn.

Cánh tay cô choàng lên cổ anh, nhón chân mổ một cái lên đôi môi mỏng.

Sự chủ động của cô khiến anh ngơ người trong chốc lát.

Chuyện anh muốn làm, không ngờ lại bị cô giành trước một bước.

Anh nheo mắt, con ngươi màu hổ phách mang theo ý không cam lòng. Một tay anh giữ sau gáy cô, tay kia vòng qua eo, môi mỏng hướng lên chặn miệng cô lại.

Tô Lạc mở mắt, chớp chớp mắt.

Cố Ngôn chỉ cảm thấy trên mặt có chút ngứa, anh vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt cô.

Tự nhiên mặt anh nóng bừng bừng, lấy hết can đảm nói: “Nhắm mắt lại.”

Dĩ nhiên Tô Lạc không chịu, cười hì hì nhìn anh.

Cố Ngôn nhướng mày, môi mỏng bất đắc dĩ di chuyển lên, hôn lên trán cô, tới lông mày, cặp mắt, sống mũi… rồi chuyển đến đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng hôn lên, thành kính như đang nâng niu một món bảo vật trân quý.

Bàn tay đang trên eo cô bất giác di chuyển đến lưng. Qua lớp áo len dệt kim, anh xoa từng cái từng cái một lên làn da mềm mại ở lưng cô.

Hơi thở nóng bỏng phà lên mặt, Tô Lạc thở hổn hển quay mặt đi, “Cố Ngôn, anh say rồi.”

Cố Ngôn gục đầu lên vai cô, đè hết sức nặng của mình dựa vào Tô Lạc, “Anh nhớ em, Lạc Lạc, anh rất nhớ em.”

Tô Lạc nhìn anh, “Em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi.”

Cố Ngôn cọ cọ trong ngực cô, ngửi được mùi thơm thoang thoảng dễ chịu lại quen thuộc, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, “Được, đều nghe lời em.”

______________