Editor: Doris

Chạng vạng tối, một chiếc Maybach đen dừng trước khu biệt thự.

Tô Lạc ngồi trên chiếc ghế lái phụ, đưa tay mở dây an toàn.

“Nghe nói em muốn đầu tư vào Thanh Hải?”

Cô dự định đầu tư vào một web văn học trên internet, trước mắt chỉ định ngày hẹn gặp người phụ trách của văn học Thanh Hải…

Cố Ngôn nghe chuyện này từ nơi nào chứ?

Tô Lạc có hơi kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Cố Ngôn nói: “Anh là đại cổ đông của Mạch Nha, đây là hạng mục dưới trướng Mạch Nha nên thân là người đầu tư như anh cũng có quyền biết.”

Trong tay Tô Lạc vẫn còn một khoản tiền, cô nhìn trúng sự phát triển của web văn học trên internet này ở tương lai.

Lúc đầu cô đặt sự nghiệp làm trọng tâm, sau đó lại đến kế hoạch chế tác phim điện ảnh, bây giờ ánh mắt cô đặt tới miếng bánh ngọt là văn học mạng này.

Hiện giờ văn học mạng phát triển mạnh, trình độ trở nên rất chuyên nghiệp, làm cho nền văn học đạt được tới tầng mây mà trước nay chưa từng có.

Các web trong nước phát triển không đồng đều, chỉ cần tạo ra một trang web lớn, đồng thời cho họ lợi nhuận phong phú, tương lai chắc chắn sẽ hấp dẫn các tác giả có thực lực đến…

Internet ngày càng phát triển và tiện lợi hơn, tương lai văn học mạng chắc chắn sẽ là miếng bánh ngọt nhiều người muốn giành lấy.

Điều Tô Lạc không nghĩ đến chính là Cố Ngôn cũng đã chú ý đến lĩnh vực này, còn hành động trước cô một bước.

“Anh có thể đưa thân phận cổ đông cho em.”

Tô Lạc nhìn chằm chằm anh, Cố Ngôn cũng nhìn lại cô: “Anh cho em cổ phần nhưng không phải là cơm trưa miễn phí đâu.”

Tô Lạc nhìn anh: “Vậy anh muốn gì?”

“Nghe nói em đã mua bản quyền《Bầu Trời》.”

Tô Lạc: “….”

Gốc gác của cô đều bị thăm dò hết rồi đúng không?

“Anh muốn bao nhiêu?”

Cố Ngôn giơ ngón trỏ lên: “Anh muốn đầu tư một phần ba tiền vốn.”

Tô Lạc ngạc nhiên: “Không phải có hơi nhiều sao!?” 

Theo dự đoán của cô là sẽ không nhiều đến vậy.

Trước mắt cô dự định sẽ bỏ ra 1,2 trăm triệu tệ nhưng vẫn cố gắp đè thấp thù lao của đa số diễn viên.

Thực lực phải xứng ngang với mức thù lao. Những tiểu hoa, tiểu sinh lưu lượng dựa vào thị phi để nổi tiếng thì cô sẽ bỏ qua, không suy xét.

Tô Lạc có khuynh hướng lựa chọn diễn viên ở tuyến ba, tuyến bốn. Diễn viên tuyến ấy lăn lộn dựa vào thực lực, diễn xuất ổn nhưng vẫn chưa có cơ hội để nổi tiếng.

Đối với cơ hội không dễ có được, diễn viên đều phải cố gắng hết sức mình.

Giới này hỗn tạp như vậy, là ngành sản xuất dựa vào thanh xuân, ai mà chẳng muốn nổi tiếng, muốn kiếm nhiều tiền?

Bởi vì cơ hội này, cũng không thiếu mấy người vô danh may mắn, có thể nổi tiếng sau một đêm, sau đó càng ngày càng nổi.

ADVERTISING

Những người may mắn như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Rất nhiều nghệ sĩ thiếu một cơ hội.

Cho nên, chỉ cần cho người ấy cơ hội, tự nhiên sẽ có nhiều người cố gắng nâng cao diễn xuất của mình.

Lúc trước chế tác《Bắc Ngụy Bí Sử》, lúc đầu vì tài chính hạn hẹp nên Từ Lai dựa vào biện pháp này để chọn diễn viên.

Dựa vào kinh nghiệm lúc trước, Tô Lạc biết ngoại trừ tuyên truyền thì danh tiếng của diễn viên cũng rất quan trọng.

Cần đầu tư nhiều chỉ vì giai đoạn chế tác hậu kỳ.

Cố Ngôn lắc đầu: “Anh cho rằng, em là cô gái thông minh như vậy chắc chắn sẽ không mua một mình bản quyền điện ảnh《Bầu Trời》.”

Nhìn gương mặt không góc chết của anh, Tô Lạc tức đến mức muốn tiến lên cắn bạn trai mình một cái.

“Nếu em muốn chơi lớn thì có thể làm game mobile, thiết bị ngoại vi hay truyện tranh《Bầu Trời》đều được.”

Mạch não của hai người thực sự rất giống nhau, nhưng lại nghĩ đến tiền đầu tư thì…!

Tô Lạc mắng anh một câu: “Đồ gian thương.”

Cố Ngôn cau mày, vẻ mặt buồn rầu nói: “Không còn cách nào khác, hiện tại anh thiếu tiền lắm.”

Tô Lạc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn sang.

Anh thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh cũng đã già đầu rồi, độc thân 28 năm. Nếu muốn trước 30 cưới được vợ về thì phải cố gắng giữ chặt vợ, kiếm đủ tiền. Em nói có đúng không?”

Tô Lạc chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, âm thầm phỉ nhổ gian thương không biết xấu hổ này.

Lúc trước cô vốn định mua toàn bộ bản quyền《Bầu Trời》, cố ý lấn sân sang mảng game mobile, thiết bị ngoại vi và truyện tranh như anh nói.

Nhưng mà nếu Cố Ngôn chịu đầu tư một trăm triệu tệ thì vấn đề tài chính sẽ được giải quyết, tiến độ cũng sẽ nhanh hơn.

Năm trước Tô Lạc nhận mấy bộ phim với mấy đại ngôn, trong túi cũng thu vào không ít, cô đều để ở thẻ tiết kiệm nhưng tổng kết lại cũng chỉ có vài ngàn vạn.

Kế tiếp, mời thêm mấy nhà đầu tư thì tài chính sẽ không còn là vấn đề.

Những việc Tô Lạc lo lắng đều đã được giải quyết hơn phân nửa.

Triển vọng và lợi ích ở tương lai giống như một chiếc bánh được vẽ trên giấy, nhìn rất ngon nghẻ nhưng lại rất hão huyền.

“Anh thật sự muốn đầu tư một trăm triệu sao, nếu lỗ thì làm sao bây giờ!?”

Cố Ngôn sờ cằm, giống như anh rất tự tin về cô: “Chắc là em đổ toàn bộ tiền của mình vào đầu tư đúng không!? Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với em, em chưa bao giờ dấn thân vào một cuộc mua bán thua lỗ, cho nên anh rất tin tưởng em.”

Cố Ngôn nhìn cô, con ngươi không che giấu được sự ủng hộ.

Nhìn cửa sổ bên cạnh Cố Ngôn, Tô Lạc ngẩng đầu ngắm những áng mây trên bầu trời.

Không gian yên tĩnh một lúc lâu.

Những tia nắng cuối cùng biến mất khỏi những đám mây, cô nhìn anh rồi nói: “Không còn sớm nữa, em về trước đây.”

Cố Ngôn nhìn theo bóng dáng rời đi của cô một lúc lâu.

Cây cối hai bên theo làn gió, từng lá, từng lá rụng xuống. Anh nhìn lá rụng đến mức xuất thần.

Thời gian trôi qua nhanh thật.

Cuối năm đang đến gần, đây là lúc tổng kết kết quả của cả năm, các lễ trao giải diễn ra rất nhiều.

Tô Lạc nhận được ba thư mời liên tiếp.

Đều là những lễ trao giải uy tín và có trọng lượng trong giới.

Cô mặc một chiếc váy đen cúp ngực, mái tóc được búi lỏng, kẻ eyeliner và tô một màu son đơn giản rồi đến lễ trao giải.

Trong lần ra mắt bộ sưu tập lần trước của “Y Lan”, son môi cùng màu đều bán chạy như điên, đến mức cháy hàng.

Cửa hàng của Y Lan đều đã bán hết hàng, cửa hàng trên mạng cũng vượt quá mười nghìn lượt mua.

Đồng thời các trang sức, châu báu Tô Lạc mang trên người như hoa tai, vòng cổ, vòng tay đều trở thành trang sức bán chạy nhất bộ sưu tập.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Mỗi lần Tô Lạc xuất hiện trước mặt công chúng, trang sức trên người đều là những sản phẩm trong bộ sưu tập mới nhất của Y Lan.

Khí chất trên người cô lại càng tôn lên vẻ đẹp thanh tú, ưu nhã của trang sức.

Nhìn độ nổi tiếng hiện tại của Tô Lạc, ngay khi cô vừa xuất hiện trên thảm đỏ thì đã trở thành tiêu điểm giữa đám đông.

Hôm nay Tô Lạc trang điểm rất đơn giản, son một màu nhạt, trang điểm cũng tự nhiên.

Làn da của cô giống như tuyết trắng, nhìn có vẻ rất thanh thuần nhưng khí chất lại siêu cấp đỉnh cao.

Lễ trao giải được phát trực tiếp trên internet.

Tô Lạc vừa xuất hiện, màn hình liền chìm trong làn spam đạn.

Cư dân mạng đều than trời, mong muốn tìm được màu son của Tô Lạc.

Một màu hồng đất nhàn nhạt, giống như tiên nữ giáng trần lại còn rất dịu dàng, thật sự là sự dịu dàng trước lưỡi dao.

Y Lan khu vực Trung Quốc nhân cơ hội này làm một cái quảng cáo nho nhỏ.

Cho ra mắt màu son mới và chì kẻ mày.

Trang web chính chủ của thương hiệu đột phá doanh số, hơn năm nghìn đơn đặt hàng son môi và chì kẻ mày.

Tô Lạc ngồi chính giữa, bên trái cô là Chu Lộ Lộ, bên phải là nam diễn viên Tần Thần.

Bộ phim bọn họ cùng nhau hợp tác là《Truy Tìm Bí Mật》đã được một đài truyền hình mua bản quyền, dự định sẽ phát sóng vào khung giờ vàng của kỳ nghỉ đông.

Tần Thần nhìn cô rồi gật đầu: “Gần đây sao rồi?”

“Cũng ổn.” Tô Lạc liếc nhìn gương mặt mệt mỏi của Tần Thần: “Dạo này anh bận lắm hả, nên chú ý đến sức khỏe một chút.”

Tần Thần cười khổ nói: “Sự nghiệp vừa mới khởi sắc, tôi muốn cố gắng một lần.”

Tô Lạc gật đầu, tỏ ý đã hiểu

Máy quay trực tiếp đã được đẩy vào hội trường, thi thoảng có chuyện gì thú vị thì nó đều dừng lại quay một chút.

Chu Lộ Lộ lấy từ trong túi ra một thanh chocolate, đang cúi đầu nhấm nháp.

Cô vừa ngẩng đầu lên thì không biết chiếc máy quay xuất hiện từ lúc nào, cũng không biết đã quay được bao lâu.

Tưởng tượng đến cảnh cả cư dân mạng đều thấy bộ dáng ăn vụng của cô, Chu Lộ Lộ có chút xấu hổ.

Tô Lạc nhìn thấy máy quay đang chuyển sang người mình, cô nâng tay, vẫy tay chào hỏi với khán giả phía sau màn hình.

“Tô Lạc, khi nào xong thì chúng ta đi ăn tối nhé!” Chu Lộ Lộ nói.

Tô Lạc cúi đầu nhìn thanh chocolate còn chưa ăn được một nửa trong tay Chu Lộ Lộ: “Cô chưa ăn trưa à?”

Chu Lộ Lộ mếu máo: “Không có thời gian. Lát nữa còn phải về đoàn đóng phim, cơm hộp ở đoàn phim khó ăn quá!”

Tô Lạc không chịu nổi đôi mắt híp chặt của cô ấy, sau khi lễ trao giải kết thúc sẽ dẫn cô nhóc đáng thương này đi ăn một bữa lớn.

Dựa vào Phùng thái hậu trong《Bắc Ngụy Bí Sử》, Tô Lạc giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất và Nữ diễn viên được yêu thích nhất.

Chu Lộ Lộ cũng dựa vào nhân vật Hoa Mộc Lan trong《Bắc Ngụy Bí Sử》mà nhận được giải Nữ phụ xuất sắc nhất.

Dưới khán đài, Vương Tiêu Tiêu chỉ có một đề cử nữ phụ xuất sắc nhất.

Nhưng mà cô ta rất hào phóng nhận thua.

Chu Lộ Lộ không ngại khổ, cảnh quay của cô đều là ngoại cảnh, phải quay dưới cái nóng oi bức của mùa hè.

Trong một số cảnh hành động, động tác của cô rất mãn nhãn và sống động, kỹ năng diễn xuất cũng rất ổn.

Nếu để người khác đóng, ngoại trừ cảnh đánh võ để thế thân lên sân khấu, còn lại sẽ yêu cầu quay dưới phông xanh, để tổ chế tác hoàn thành phần còn lại.

Nếu hoàn thành trên máy tính, chắc chắn sẽ không mượt như cảnh quay thật.

Đối với người xem mà nói, thị giác có ảnh hưởng rất lớn.

Mà Chu Lộ Lộ lại là một Tam Lang liều mạng, không sợ khổ, không than vãn. Những cảnh hành động đều là do cô ấy đóng.

Nghe nói vì vậy mà còn để lại di chứng.

Thua bởi Chu Lộ Lộ, cô ta cũng không thua quá khó coi.

Lễ trao giải kết thúc, Tô Lạc mang theo Chu Lộ Lộ đi ăn một bữa lớn.

Lúc Tô Lạc liên tục tham gia hết các lễ trao giải, vẫn còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến năm mới.

Tiệc thường niên của tập đoàn Vũ Sơn, năm nay có một món quà bí mật.

Nhân viên tập đoàn nghe về món quà bí mật này đều gấp gáp mong chờ ngày tổ chức tiệc thường niên.

Ngày hôm ấy, toàn bộ nhân viên của tập đoàn tụ tập ở tiệc rượu, thảo luận rất sôi nổi về món quà bí mật năm nay là cái gì.

Vào tiệc rượu, tụ tập thành tốp ba tốp năm nói chuyện phiếm rất sôi nổi.

Đột nhiên có người kinh ngạc hô lên một tiếng.

Những người khác đều nhìn qua, hít một ngụm khí lạnh.

Không phải hoa mắt đúng không!?

Có người nghĩ vậy liền lấy tay xoa mắt, sau đó nhìn lại, rồi tiếp tục hít một hơi sâu.

Không nhìn lầm đâu!

Diễn viên nổi tiếng Tô Lạc sao có thể tham gia tiệc thường niên của tập đoàn bọn họ vậy?

Hay đây là món quà bí mật từ miệng của ông chủ?

Nhưng mà ngoài đời Tô Lạc còn xinh đẹp hơn trong màn ảnh ấy!!!

Quả nhiên có thể vượt qua được thử thách của máy ảnh thì làm sao có thể giống những người làm công ăn lương như bọn họ.

Vóc dáng cao gầy, dáng người thướt tha, làn da giống như những hạt tuyết thanh thuần tự nhiên.

Khuôn mặt sắc sảo, giống như đóa hoa đào mùa xuân, lại giống như những tia nắng của tiết trời lạnh giá, ánh mắt dịu dàng, không giận nhưng rất quyền quý.

Sóng lưng của cô rất thẳng, không kiêu ngạo nhưng cũng không khiêm tốn.

Cô đi một đôi giày cao gót, chiều cao của cô đã 1m7, khí chất trên người đủ để hạ gục được một bộ phận đàn ông.

Tiếng hít vào hết lần này đến lần khác xuất hiện.

Cô khoác tay ông nội Tô, xuyên qua đám người, đứng trên sân khấu.

______________