Editor: Doris

Beta: Jen

“Danh tiếng của Lưu Uy trong giới không tốt lắm. Nhưng mà Lạc Lạc này, tại sao em là nhờ chị điều tra anh ta? Chẳng lẽ là bài viết hôm đó của hắn ta trên weibo?”

Weibo? Tô Lạc ngừng lại hỏi cô: “Bài viết gì trên weibo cơ?”

Tôn Hoa Hoa ngạc nhiên hỏi: “Em không biết à? Chính là bài viết buộc chặt em với hắn ta để lăng xê…

Tô Lạc tắt điện thoại, đăng nhập vào weibo. Cô bấm vào chủ đề đang thảo luận nhiều nhất thì quả nhiên thấy cô và Lưu Uy cùng nhau leo lên top ba hot search.

Nhấp mở vào đề tài đó, trên cùng là bức ảnh màn hình Lưu Uy đêm khuya đăng lên Weibo, còn kèm theo một bức ảnh Tô Lạc đứng trên sân khấu——

“Chỉ cần em đồng ý dừng chân lại, sẽ thấy anh vẫn luôn chờ em ở phía sau!”

Tuy Tô Lạc chỉ diễn một vai nữ phụ, đất diễn không nhiều lắm nhưng nhân vật này rất quan trọng. Vai nam phụ Lưu Uy diễn đối với vai Tô Lạc đóng là nhất kiến chung tình.

Nhưng nữ phụ thích nam chính nên vẫn luôn cầu không được. Mà những lời đó cũng là lời thoại của nam phụ và nữ phụ.*

* Ý là câu nói trong cái bài viết trên Weibo của LU.

Lưu Uy căn thời gian rất chuẩn chỉ sau bài viết cô phát phúc lợi đêm khuya mấy phút.

Lúc này bình luận đã hơn năm mươi ngàn, vài ngàn lượt chia sẻ rồi!

Nếu nói là trùng hợp, Tô Lạc khẳng định không tin.

Cô không biết tại sao Lưu Uy lại cố gắng tìm mọi cách dựa hơi Tô Lạc để lăng xê mình. Có thể anh ta thấy bây giờ Tô Lạc nổi tiếng nên kiếm tí fame từ cô, khiến anh ta dễ dàng leo lên top hot search.

Tô Lạc lắc lắc đầu, nếu cô là Lưu Uy thì cô sẽ ổn định cảm xúc của mình rồi nâng cao diễn xuất. Tuyệt đối sẽ không nhào vào con đường tắt này đâu!

Nhưng mà anh ta thích như vậy thì cô đành giúp anh ta một tay vậy.

Bởi vì ngày mai còn học diễn xuất với thầy Tiết cho nên sau khi ăn cơm tối xong Tô Lạc liền tắm rửa đi ngủ sớm.

Nghỉ ngơi dưỡng sức mà chuẩn bị tinh thần cho buổi học hôm sau.

Thấy Tô Lạc làm lơ Lưu Uy, nghĩ rằng đây là việc tốt bởi vì sự việc hôm đó cô không còn nhớ.

Cũng đúng, với tính cách kiêu ngạo độc đoán của Tô Lạc thì không có khả năng không có hành động gì trong hai ngày qua.

Trừ khi… Cô không nhớ rõ sự việc hôm đó.

Bây giờ nghĩ lại Lưu Uy vẫn thấy tiếc. Hắn ta chỉ nhất thời bất cẩn nhưng lại để người ta trốn thoát. Không chiếm được tiện nghi thì không nói, hại anh ta còn phải bỏ một chương trình.

Có trời mới biết, sau khi làm việc đó không thành, Lưu Uy đã lo lắng suốt cả đêm, sợ hãi không dám ngủ. Hoá ra hôm qua lại bình yên vô sự, trên Weibo cũng không có tin tức gì của anh ta.

Anh vừa suy nghĩ vừa tự hỏi thì nhìn thấy ảnh chụp của Tô Lạc trên Weibo, rốt cuộc mới yên lòng.

Nhưng mà với ly rượu mạnh như vậy cô ta say đến bất tỉnh nhân sự cũng là chuyện bình thường.

Khi mà Lưu Uy đang mừng thầm lại không biết Tô Lạc muốn anh ta thân bại danh liệt, đuổi anh ta ra khỏi giới giải trí nên mới không có hành động gì.

Tuy nhiên, bộ phim đã đóng máy nên Lưu Uy bị tuồn ra tin tức đen thì sẽ luyên lụy đến cả đoàn phim cùng với nhà đầu tư. Cho nên Tô Lạc quyết định tuồn ra một ít tin tức đen trước! Mặc dù không thể đuổi hắn ta ra giới giải trí nhưng cũng có thể cho hắn nếm được mùi đau khổ.

Muốn dùng Tô Lạc để lăng xê chính mình, như vậy cô phải khiến tên cặn bã này xuống địa ngục dạo một vòng.

Nhà của Tiết Phó.

Tô Lạc mang theo một chút đồ ngọt của dì Từ làm. Cô cảm thấy rất ngon nên thuận tiện mang một ít đến.

Ánh mắt Tiết Phó rơi xuống chiếc hộp trên bàn, khoé mắt giật giật, có chút không vui.

Tô Lạc nhìn mặt ông ấy, nói: “Đây là đồ ngọt do dì giúp việc nhà cháu làm, con thấy khá ngon nên mới đem đến cho thầy thử ạ!”

Hoá ra là đồ ngọt à! Tiết Phó ho khan một tiếng, ném cho cô một cuốn sách: “Cô đọc thử đoạn này đi.” Nghe nói thi vào Đại học Điện ảnh cũng phải đọc diễn cảm. Tô Lạc cầm cuốn sách rồi đọc to đoạn văn lên.

Chờ cô đọc xong một đoạn, ánh mắt Tiết Phó dừng trên người cô, lại nói: “Diễn thử đoạn này cho tôi xem.”

Tô Lạc gật đầu, đứng dậy rồi bắt đầu diễn.

Tiết Phó cầm lấy chổi lông gà gõ vào vai và eo cô: “Hơi thở không đúng, dáng vẻ cũng không được. Cô ở đây tập luyện đến khi nào tôi cảm thấy được mới thôi!”

Ông lấy một chút đồ ngọt rồi pha cho mình một ly trà. Ngồi một bên ăn bánh uống trà, lâu lâu mà lại nói: “Đây là những kỹ năng cơ bản nhất, đừng tưởng diễn mấy bộ phim thì thấy diễn xuất dễ học!”

Dựa theo sự hướng dẫn của ông, Tô Lạc tập thở cho nhẹ nhàng và tư thế ngồi.

Mặc kệ bao nhiêu khó khăn, những gì cô chịu đựng cũng không ít hơn người lăn lộn ở trong giới tám năm như Hạ Mạt Nhi.

So với Hạ Mạt Nhi dựa vào tám năng kinh nghiệm mới có thể nổi tiếng thì nguyên chủ vừa mới ra mắt đã có đạo diễn đưa kịch bản, không khỏi khiến người khác ghen ghét.

Tô Lạc không phải nguyên chủ, cô cũng không thích Trình Tống, hơn nữa sau này cô cũng không đi hãm hại Hạ Mạt Nhi.

Nhưng chuyện tương lai cô cũng không đoán trước được, cô cũng không biết được cái kết nữ phụ 《 Ảnh Đế Yêu Tôi 》 sẽ như thế nào.

Tô Lạc chỉ biết bây giờ mình cần phải cố gắng, mặc kệ những chuyện không liên quan đến mình. Bởi vì khi cô mạnh mẽ rồi, mặc kệ chuyện gì xảy ra thì cô cũng có năng lực bảo vệ chính mình và người thân.

Tô Hào và Giang Ninh thật lòng yêu thương cô, cũng khiến cô thật lòng yêu thương hai người họ.

Thấy thái độ của Tô Lạc rất nghiêm túc học tập, khiến Tiết Phó hài lòng hơn một chút, ông đưa cho cô một văn kiện.

Cô nhìn văn kiện đến sửng sốt: “Là kịch bản…”

“Mang cái này về xem cho thật tốt, ngày mai cùng tôi đi đến studio thử vai!”

Tô Lạc đi ra khỏi tiểu khu, cảm thấy cổ họng mình khô rát.

Đến siêu thị mua một chai nước khoáng rồi uống vài ngụm. Mở điện thoại lên xem thời gian thì thấy Tôn Hoa Hoa đã gửi vài tin nhắn.

Suy nghĩ một chút Tô Lạc liền gọi điện thoại đến cho cô ấy: “Có chuyện liên quan đến hắn ta rồi ạ?”

“Hai tháng trước có người nói mình bị Lưu Uy lừa tiền và tình, hơn nữa còn có một đứa con. Chị điều tra rồi, tin tức đó là thật, còn có mấy tấm ảnh làm chứng nhưng tin đó bị hắn ta áp xuống rồi.”

“Được, lát nữa đi đem tin này đưa cho mấy tên nhà báo. Em muốn ngày mai phải có trên tin tức đầu đề, toàn mạng phải chửi rủa hắn ta!” Tô Lạc dừng một chút: “Lát nữa em gửi chị một ít tiền đi mua thủy quân để tạo nhiệt trước. Nếu không đủ thì em gửi thêm.”

“Được, bây giờ chị đi liên lạc với mấy nhà báo, thương lượng một chút nên đăng như thế nào!” Tôn Hoa Hoa bị sự quyết đoán dùng tiền tài của cô thu phục.

Đúng là đi theo người giàu có thì xương sống của cô đúng là thẳng hơn nha!

Trước kia khi có người nói xấu cô thì chỉ có Tô Lạc đứng ra bảo vệ cô. Bây giờ Tô Lạc có nhờ cô làm việc gì thì cô cũng đều làm hết sức mình.

Một vài ngôi sao đã xuất hiện trên bầu trời, một trận gió nhẹ từ từ lướt qua một đêm yên tĩnh. Bởi vì hoàng hôn có một cơn mưa phùn nên nhiệt độ bây giờ rất thoải mái.

Một số người đã đi vào giấc ngủ, ví dụ như Tô Lạc.

Một số người lại bận đến sứt đầu mẻ trán, ví dụ như Lưu Uy.

Vụ bê bối tạo nhiệt cả một ngày rốt cuộc vào 11 giờ tối đã bùng nổ với tiêu đề “Một Sao Nam Vô Danh Trong Giới Giải Trí Lừa Tiền Lừa Sắc Cuối Cùng Vứt Bỏ Fans Mang Thai” đã có rất nhiều người có tiếng nói trên Weibo chia sẻ.

Có rất nhiều người cú đêm, ăn được trái dưa nổ bạo.

Bọn họ share bài viết, mắng tra nam. Hơn nữa Tô Lạc cũng dùng nhiều tiền thuê thủy quân chuyên nghiệp, một tiếng sau “Cặn Bã Lưu Uy” đã leo lên top 1 hot search, phía sau còn gắn thêm chữ #HOT, đủ để thấy nó nóng tới cỡ nào.

Mà người trong cuộc – Lưu Uy, bị chính người đại diện của mình gọi điện thoại đến mới biết mình đã leo đến top một hot search.

Mặc dù hắn đều mơ tưởng lên hot search, liền dùng độ nổi tiếng của Tô Lạc để xào danh tiếng của chính mình.

Nhưng hắn ta không nghĩ đến, mình sẽ lấy cách này để xuất hiện ở top 1 hot search.

Càng làm cho hắn hộc máu hơn chính là cái tiêu đề: “Một Sao Nam Vô Danh….”

Lưu Uy cảm thấy ngực mình như cắm hàng ngàn mũi tên, máu từ từ chảy ra bên ngoài.

Chuyện này không phải bị hắn giải quyết rồi sao?

Làm Lưu Uy bực bội hơn chính là những người có tiếng nói trên Weibo, ngày thường chỉ biết lấy tiền để làm việc, mà bây giờ lại không chịu xóa bài viết đó.

Mà Tô Lạc, người chủ trương sự việc này, ăn sáng xong thì liền theo thầy Tiết tới studio.

Tiết Phó có một người bạn thân, gần đây đang chuẩn bị một bộ phim cổ trang quyền mưu*. Vì vậy ông liền đem Tô Lạc đến đây thử vai.

*Quyền lực và âm mưu.

Lúc trước nguyên chủ đã diễn mấy bộ phim điện ảnh nhưng lại chưa bao giờ diễn phim truyền hình. Các diễn viên điện ảnh thì thường không muốn hạ mình để diễn những bộ phim mì ăn liền.

Nhưng Tô Lạc không nghĩ như vậy, Tiết Phó đã sắp xếp cho cô rất tốt. Ông cũng nói với cô rằng chỉ có thực hành mới có thể nắm rõ tình hình nhất.

Sau khi đọc kịch bản thì Tô Lạc rất thích vai Phùng Thái Hậu. Tài mạo song toàn, đa mưu túc trí, cuộc đời bà ấy là một truyền kỳ hào hùng.

Nếu có thể nhận được vai diễn này, những lần tiếp theo của cô sẽ đa dạng hơn nữa, cái mác bình hoa cũng có thể gỡ xuống rồi.

Nghĩ lại thì có hơi hồi hộp đấy!

Ở trong phòng nghỉ rảnh rỗi, Tô Lạc lấy điện thoại vào Weibo, thấy “Cặn Bã Lưu Uy” vẫn còn đang ở top 1 thì khoé môi không nhịn được mà cong lên.

Mà hot search thứ hai, thứ ba cũng đều mắng chửi Lưu Uy, không biết ai lại liên tục tuồn ra tư liệu đen về Lưu Uy nhiều như vậy.

Xem ra số Lưu Uy thật đỏ nha!

(…)

“Có manh mối gì về người tôi bảo anh đi tìm không?”

“Sếp, những gì tôi tra được đều đặt ở trên bàn làm việc của ngài.”

Cố Ngôn hơi hất cái cằm, liếc mắt qua phòng nghỉ…

Trợ lý nhìn theo tầm mắt của anh, giải thích: “Đạo diễn Từ ở trong studio, những người này đều đến thử vai.”

Anh nhìn qua một lượt rồi thu lại ánh mắt, quay người rời đi.

Tô Lạc chống cằm lướt Weibo, nghe thấy giọng nói ở ngoài phòng nghỉ thì có chút quen tai. Cô ngước mắt lên nhìn chỉ thấy bóng người lướt qua, không thấy rõ mặt mũi.

Có lẽ là do cô nghĩ nhiều.

Trở lại văn phòng thì thấy có một chồng tài liệu nằm trên bàn.

Anh xé mở tài liệu, nhìn một lần chồng ảnh bên trong, ánh mắt dừng lại trên người trợ lý: “Không có cô ấy trong đây.”

Trợ lý ngẩn người nói: “Những người tôi điều tra đều ở chỗ này, có lẽ cô ấy không sống gần đó hoặc là, còn có khả năng khác.”

Cố Ngôn xoa xoa giữa hai đầu lông mày: “Được rồi, anh đi ra ngoài đi!”

Trần Nghị rời văn phòng, lau trán trán ướt đẫm mồ hôi.

Anh còn nhớ hai ngày trước, sếp đột nhiên bảo anh ta đi tìm một cô gái.

Anh hỏi cô ấy trông như thế nào, có ảnh chụp thì anh ta sẽ nhanh chóng tìm ra người.

Anh nhớ rõ lúc ấy Cố Ngôn nói: “Một cô gái rất xinh đẹp.”

Nội tâm Trần Nghị sụp đổ: Cô gái xinh đẹp có rất nhiều, đặc biệt là mấy diễn viên dưới trướng của họ, người nào cũng có gương mặt rất xinh đẹp!

Cố Ngôn nói thêm: “Dáng người cũng rất tốt.”

Trần Nghị: “……”

Sếp, anh thật cầm thú, anh đã làm gì con gái người ta rồi???

Cố Ngôn lại nói tiếp: “Cô ấy thích trừng người khác.”

Trần Nghị khóc, đây là miêu tả ai vậy??? Muốn anh ta đi đâu tìm người?

_________________