Editor: Doris

Beta: Jen

“Lần này đến thử vai cháu cũng không hy vọng lắm.”

Một giọng khác nói: “Ý cô là gì?”

“Chính là…” Giọng nói lúc trước lại vang lên.

“Nè, là Tô Lạc đó!”

Nghe thấy có người gọi tên Tô Lạc thì những người khác đều quay lại nhìn. Bởi vì vừa rồi mọi người quá hồi hộp nên cũng chẳng ai để ý người đi vào.

Nhìn thấy Tô Lạc, mọi người lúc này một mặt khó hiểu, một mặt buồn tủi.

Danh tiếng Tô Lạc tuy không bằng mấy ngôi sao hạng nhất nhưng độ nổi tiếng lại có thể so với ngôi sao hạng nhất. Rất nhiều đạo diễn mời cô đóng phim của mình, có đề tài bàn tán mới có thu hoạch phòng bán vé~

Chỉ là không thể nghĩ ra được cô ta lại chạy đến thử vai phim truyền hình.

Tuy rằng rất kinh ngạc vì bây giờ lại có thêm một đối thủ, mà Tô Lạc này chính là đi cửa sau vào. Cũng không biết hậu trường của cô cứng đến đâu, vừa mới debut lại có thể diễn trong đại chế tác điện ảnh《 Núi Sông 》.

Đây chỉ là một bộ phim truyền hình nhỏ, mà kim chủ cô ấy hào phóng như vậy, chắc chuyện này tới cô ấy dễ cũng như trở bàn tay?

Người thật đến đây thử vai, chắc tám chín phần là đến làm đạo đức giả mà thôi!

Lại nghĩ đến mình vì vai diễn này mà chuẩn bị lâu như vậy, chỉ vì một người đi cửa sau mà mất hết công sức, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.

Cũng có người bình tĩnh, suy nghĩ: Nếu không lấy được nữ chính vậy thì có thể thử các nhân vật khác.

Bộ phim này chỉ là một bộ truyền hình ít vốn. Dòng phim được yêu thích hiện nay vẫn là phim ngôn tình thần tượng, mấy thể loại chính kịch cổ trang này thì không phổ biến lắm.

Nếu có Tô Lạc gia nhập đoàn phim thì độ thảo luận và nhiệt độ sẽ tăng rất nhanh, bộ phim này mà không nổi tiếng cũng khó.

Phòng nghỉ hơn hai mươi diễn viễn đều trầm mặc. Các cô cũng chỉ là diễn viên tuyến bốn, tuyến năm. Đều đã quen mặt với khán giả nhưng lại không có danh tiếng gì nhiều.

Mỗi người một suy nghĩ, nhưng không ai dám thể hiện ra sự bất mãn trong lòng.

Mặc kệ các cô ấy suy nghĩ như thế nào, Tô Lạc cũng biết là chính mình đi cửa sau.

Cô cũng không làm bộ làm tịch, có thể đi cửa sau cũng là do điều kiện của nguyên chủ tốt, cô cũng được thơm lây.

Rốt cuộc cũng đến số Tô Lạc. Cô đứng dậy, sửa sang váy một chút, thẳng lưng rồi từ từ đi tới.

Lần này thử vai cũng không có đề, mỗi người chỉ cần diễn tốt một đoạn trong kịch bản, sau đó ban giám khảo sẽ thảo luận và đưa ra kết quả.

Cho nên khi Tô Lạc đi đến, trong lòng mọi người cũng có chút tò mò. Ai cũng biết Tô Lạc chỉ là một cái bình hoa nổi tiếng.

Mặc dù cô chỉ lộ mặt trong một bộ phim điện ảnh thì cũng đã trở thành đề tài để mọi người bàn tán.

Nhưng bộ 《 Bắc Ngụy Bí Sử 》 này là một bộ phim lịch sử, cô diễn Phùng Thái Hậu thì chẳng phải phiền cả một đoàn phim sao?

Đạo diễn Từ – Từ Lai, nhìn về phía Tiết Phó với sắc mặt “Cậu đang chơi tôi???”

Ông ta vừa rồi cũng mới biết, Tiết Phó vừa mới nhận một học sinh, hơn nữa lại tới đây thử vai.

Nhưng Tiết Phó lại không nói với ông, học sinh mà ông nhận chính là Tô Lạc – bình hoa nổi tiếng nhất trong giới.

Nếu biết sớm thì ông ta đã không cho Tiết Phó làm giám khảo rồi.

Đây không phải làm khó ông hay sao?

Ai trong giới cũng biết Tô Lạc chính là con gái của Tô Hào – Chủ tịch tập đoàn Vũ Sơn. Ông ta còn cưng chiều con gái đến mức, chỉ cần con gái muốn câu mặt trăng thì ông ta không bao giờ hái sao.

Ai cũng biết Tô Hào ở thương trường chỉ nói một mà không nói hai, có tiếng là sủng vợ, cưng chiều con gái.

Nếu Tô Lạc bị ủy khuất ở đây thì Tô Hào chắc sẽ “xiên” chết ông mất!

Tiết Phó nhìn một cái để trấn an ông, chỉ rằng đừng nóng nảy, đừng vội kết luận.

So với sự bình tĩnh, nóng nảy của hai người kia, Trình Chí Hạo bên cạnh trông thấy Tô Lạc lại càng vui sướng.

Làm nhà làm phim thì anh coi trọng lợi ích hơn là thứ tình cảm trong tim kia.

Nếu có thể bảo đảm về lợi ích, cũng có thể bảo vệ một tia tình cảm thì đây chẳng phải là kết quả tốt nhất sao.

Theo như anh biết thì Tô Lạc có giá trị thương mại rất lớn, nếu có thể tham gia đoàn phim 《 Bắc Ngụy Bí Sử 》 thì bộ phim này còn cần lo về vấn đề tài chính sao?

Chỉ cần Tô Lạc đồng ý, không cần nói đến nhà đầu tư, anh cũng bằng lòng lấy tiền túi của mình đầu tư vào.

Chuyện này thì Tô Lạc cũng không biết.

Cô chậm rãi đi đến. Mặc một chiếc váy đen, môi tô đỏ, mái tóc đen, xinh đẹp động lòng người. Cô như một ngọn lửa trong bóng tối, thắp sáng mọi thứ xung quanh.

Ánh mắt mọi người đều dừng lại người cô, bị ánh sáng xung quanh cô thu hút.

Chỉ có người im lặng từ nãy đến giờ – Lâm Phong phản ứng lại đầu tiên. Cô thử vai đoạn này đã đem chính mình trở thành hoàng hậu – Phùng Thị.

Từ Lai cũng nhanh chóng phản ứng lại! Đây là… Bắc Nguỵ lấy màu đen làm trọng yếu!

Nếu đất nước không bị hủy diệt, cô có dòng máu của Phùng thị sẽ sống tốt hơn người khác. Nếu người thân không chết đi, thì cô sẽ giống người khác, hưởng thụ tình yêu của cha mẹ, không cần suy nghĩ mà lớn lên.

Nhưng mà, cô chính là bất hạnh như vậy, nước mất nhà tan!

Từ nhỏ đã sống ở hậu cung, nơi các cuộc tranh đấu, âm mưu quỷ kế nên khiến cô hiểu được một đạo lý. Nếu không có tính kế thì ở nơi ăn cá không nhả xương này, cô chỉ có thể bị người khác làm thịt.

Đất nước của cô, nhà của cô, cũng chính là như vậy!

Bởi vì không có thực lực, cuối cùng cũng giống như cá nằm trên thớt, để người khác xâu xé.

Cho nên, cô phải trở nên mạnh mẽ mới có thể điều khiển vận mệnh của mình. Nắm giữ vận mệnh của người khác, khiến người khác phải nhìn sắc mặt của cô mà làm.

Gương mặt Tô Lạc không có trang điểm, nhưng cách cô nhìn bọn họ lại cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

Đây là một loại khí chất rất khó bắt chước. Chỉ có người ở địa vị cao mới có khí chất này.

Lúc mọi người đang sửng sốt, Lâm Phong đứng bật dậy vỗ tay, khóe miệng không nhịn được ý cười.

Rất tốt!

Rất tốt, cuối cùng cũng tìm được người ưng ý!

Từ Lai cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt ông dừng lại trên người Tiết Phó: “Ánh mắt ông tốt thật đấy, đây là một hạt giống tốt!”

Tiết Phó không khách sáo mà trợn mắt, cũng không xem ông là ai.

Người bình thường, thật đúng là không vừa mắt ông.

Nhưng mà cũng phải nói lại, lựa chọn của Tô Lạc là tốt nhất. Biết là không thể đánh bại người khác bằng diễn xuất, vì thế liền chơi bằng cách khác.

Tô Lạc cúi chào bọn họ, sau đó đứng thẳng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm trên người Lâm Phong.

Biểu diễn khí chất là khó diễn được nhất. Tô Lạc thế mà một câu thoại cũng không có, chỉ cần dùng ánh mắt cũng đã chinh phục được bọn họ.

Từ Lai đã vứt bỏ thành kiến với Tô Lạc, chủ động giới thiệu với cô: “Đây là Lâm Phong, biên kịch của《 Bắc Ngụy Bí Sử》.”

Không chờ Tô Lạc trả lời, Lâm Phong đã nói trước: “Tô Lạc, cô chính là Phùng thị trong lòng tôi!”

Đây là đánh giá rất cao về cô, Tô Lạc mỉm cười: “Cảm ơn.”

Lâm Phong lại cười: “Cô không cần cảm ơn tôi, cô có thể đứng ở đây đều là dựa vào thực lực của mình.”

Tô Lạc: Câu này còn khiến cô vui vẻ hơn hôm nay khen cô đẹp nữa!

Tiết Phó nhìn về phía Từ Lai, bảo ông ta nhận xét nhanh, thấy học sinh của mình đứng đó lâu như vậy chắc chắn là rất mệt!

Từ Lai sờ sờ chóp mũi: “Nếu Lâm Phong đã nói vậy thì tôi cũng…”

Tiết Phó dùng ánh mắt ngăn câu kế tiếp của ông lại, ông đành vắt hết óc mà trả lời: “Tôi cũng nghĩ cô là Phùng thị thích hợp nhất!”

Tiết Phó thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tô Lạc mà gật đầu.

Đây là… nhận được vai này rồi sao!

Tô Lạc rất vui vẻ.

_________________