Mà thân phận hiện tại của Tô Quỳ lại càng bé nhỏ không đáng chú ý. Cô chỉ là một người trong số rất nhiều người phụ nữ của Tống Thành. Đi theo anh từ sau khi tốt nhiệp trường đại học nghệ thuật, là kiểu người ham giàu, hư vinh vật chất. Có thể ở bên cạnh người đàn ông này lâu như vậy, toàn bộ dựa vào khuôn mặt không tệ và dáng người nóng bỏng quyến rũ kia.

Sau khi nữ chính vào Tống thị không lâu, lại không cẩn thận đi nhầm thang máy tư nhân của nam chính. Rồi sau đó thuận theo tự nhiên, nam chính bị tính cách " ngây thơ đáng yêu" của nữ chính hấp dẫn, điều nữ chính tới tầng cao nhất làm bí thư thực tập của mình. Sau một thời gian tiếp xúc, bị sự chân thành, tốt bụng, xinh đẹp của nữ chính làm cho cảm động, cũng dần dần yêu nữ chính, vì nữ chính mà giải tán hậu cung của mình.

Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.

Nguyên thân Đường Uyển là trạng thái như vậy. Cô là cô nhi, khi còn nhỏ phải sống khổ sở, sau khi lớn lên lại càng quan trọng chuyện tiền bạc.

Trong kkhoảng thời gian đi theo Tống Thành, cô đã sống cuộc sống trong ước mơ của mình.

Bây giờ Tống Thành muốn chia tay, sao cô có thể đồng ý được?

Lại nói Đường Uyển cũng là đủ bi thảm, vì là một nữ phụ mà còn chưa nhìn thấy mặt nữ chính đã phải nhận cơm hộp.

Khi cô biết Tống Thành chia tay với tất cả tình nhân chỉ vì một con nhóc, Đường Uyển không bình tĩnh, ghen ghét làm đầu óc cô mụ mị.

Nghe tin Tống Thành dẫn Hàn Quả Quả tới hội sở Hoàng Gia 1982 để giới thiệu với bạn bè, cô lập tức nổi giận đùng đùng chạy tới đó.

Kết quả còn chưa nhìn thấy người, đã bị xe đâm chết.

Đường Uyển chết, cũng không đổi được một ánh mắt thương hại của Tống Thành……

Tô Quỳ nhanh chóng đọc cốt truyện trong đầu, cô khẽ bóp trán, có chút vô lực tự lẩm bẩm: “Làm cách nào để thay đổi vận mệnh của Đường Uyển đât……”

“Tích —— hệ thống nhắc nhở, hoàn thành nguyện vọng của nữ phụ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ!”

“Nguyện vọng? Nguyện vọng gì?!” Không phải chỉ cần thay đổi số phận bi thảm của nữ phụ là được rồi à?

Hay là còn chuyện gì cô chưa biết.

Trong lòng đột nhiên nảy lên cảm giác không tốt, Tô Quỳ yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên ——

“Nguyện vọng của nữ phụ là làm Tống Thành yêu Đường Uyển, gả vào hào môn, từ đây vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực.”

***!

Tô Quỳ không nhịn được, nếu cô mà là nam chính, cô cũng sẽ không bỏ qua một con thỏ ngây thơ mà đi yêu một người phụ nữ chỉ có mặt mà không có não!

Nhiệm vụ này……

Phùng Yên Nhiên kia cũng chưa nói phải hoàn thành nguyện vọng méo gì, không phải vẫn thuận thuận lợi lợi hoàn thành nhiệm vụ được điểm S à?

Tô Quỳ rất, cực kỳ không muốn thực hiện nhiệm vụ này.

Buồn cười! Làm Tống Thành yêu cô? Gả vào hào môn? Vậy không phải đồng nghĩa với việc cô phản bội Quân Mạc à?

Nếu Quân Mạc biết...... Chắc sẽ giết cô…… Sau đó tự sát mất.

Không được không được, Tô Quỳ rùng mình một cái, hỏi hệ thống, “Sao nhiệm vụ trước mày không nói?”

Hệ thống cực kỳ bình tĩnh dùng giọng nói máy móc của nó phun ra hai chữ, “Quên mất.”

Tô Quỳ trợn trắng mắt, là đồ bán thành phẩm chắc luôn! Bây giờ ngay cả hệ thống cũng biết quên, vậy chắc toàn thế giới sẽ mất trí nhớ có chọn lọc quá!

Nhưng cô không cần hỏi cũng biết, chắc là lần đầu trói định nên hệ thống quên mất thật. Còn làm cô đánh bậy đánh bạ vừa vặn xuyên vào Phùng Yên Nhiên cũng có nguyện vọng làm hoàng hậu. Sau đó cô ôm cái đùi thô to của Nhiếp Chính Vương, lại không cẩn thận ôm cả đời.

Lúc này mới thuận thuận lợi lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Hệ thống, mày có cần không đáng tin đến thế được không?!

Được đăng tại webtruyen

Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*