Vệ Mộ Hàm Linh đi tới trước màn trướng lại tình cờ gặp được mấy vị thủ lĩnh vừa nghị sự đi ra, trong đó chỉ có Tàng thị dừng ở trước mặt Vệ Mộ Hàm Linh, lúc hành lễ còn lạnh lùng miệt thị nàng một cái.
"Bây giờ đang là lúc chiến loạn, Quận chúa chớ có đi loạn, nếu không lỡ bị người Trung Nguyên kia bắt đi, trận này ngài nói xem có đánh được nữa hay không đây? Vương phi điện hạ tương lai."
"A, nghe nói Quận chúa không muốn gả cho Đại vương tử làm phi nên mới len lén đi theo đại quân ra tiền tuyến, không biết ngày sau trở về..."
"Ta chỉ là cảm thấy ở Hưng Khánh nhàm chán mà thôi, ngày thành hôn bị trì hoãn làm sao vào miệng Không Tàng tổ nho lại biến thành trốn hôn rồi?" Vệ Mộ Hàm Linh chấp cánh tay: "Nghe nói nữ nhi nhà các ngươi bám lấy Dã Lợi thị, tổ nho cũng sẽ không vì vậy mà cho rằng biểu đệ ta thật sự sẽ cưới nữ nhi Dã Lợi gia chứ?"
Tàng thị thổi râu trừng mắt, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi, Vệ Mộ Hàm Linh cũng lạnh mặt xông vào trong trướng.
"Tại sao người lại giam giữ người Hán kia?"
"Làm càn, đây là ở trong quân, hai quân lại đang tác chiến, ngươi mang theo một nữ tử của địch quốc không rõ lai lịch vào trong quân doanh là muốn làm cái gì?"
"A Tất cũng biết rõ nàng là nữ tử, như vậy giữ lại bên cạnh ta có gì không ổn chứ?"
"Ở lại bên cạnh ngươi?"
"Đúng vậy, ta muốn nàng ở bên cạnh hầu hạ ta."
"Từ khi ngươi được sinh ra, tỳ nữ hầu hạ lớn nhỏ bên cạnh ngươi còn ít sao? Ta là một võ tướng, ngoại trừ bắt tù nhân trên chiến trận, thì trước nay không bắt dân chúng bình thường."
"Nhưng A Tất phát động chiến tranh cũng đã khiến dân chúng phải di dời."
"Chuyện này không giống."
Vệ Mộ Hàm Linh nhảy lên bàn đang đặt sa bàn ngồi xuống: "Ta mặc kệ, ta muốn để nàng ở lại bên người.

Nàng là người đọc sách, cũng thông hiểu một ít lễ chế của Trung Nguyên, ngày sau vào Vương cung sẽ ít người nhàm chán, ta không muốn ngay cả người nói chuyện với mình cũng không có."
"Lễ chế Trung Nguyên?" Vệ Mộ Đan Hỉ nhíu mày, chợt bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Cũng được, cứ theo ngươi đi, chẳng qua không thể nói cho người khác biết, để tránh làm sai quân kỷ, binh lính cũng sẽ không vì vậy mà đều tranh nhau đi bắt nữ tử người Hán."
Vệ Mộ Hàm Linh lúc này mới chuyển giận thành vui, nhảy xuống tiến vào trong ngực phụ thân, cười tủm tỉm nói: "Cám ơn A Tất."
Sau khi nữ nhi rời đi, Vệ Mộ Đan Hỉ lại thở dài một hơi: "Xem ra nàng đối với Đại vương tử vẫn là một mảnh si tâm a."
Trưởng tử của Tây Hạ vương là con đích được sinh ra của Vương hậu Vệ Mộ, từ nhỏ thông minh hơn người, lại cực kỳ yêu thích văn hóa Trung Nguyên.
"Nguyên soái, nhưng lúc trước Quận chúa không phải là không muốn gả đi sao?"
Vệ Mộ Đan Hỉ: "Không phải không muốn gả, mà là nàng biết Quân vương sẽ không chỉ có một nữ tử, bất quá..." Vệ Mộ Đan Hỉ chống mép sa bàn nhìn xuống các châu ở Tây Hạ, đem một nắm cát tại vị trí Hưng Khánh nắm lấy, cát theo ngón tay của hắn từng chút từng chút lọt xuống: "Không có nắm đấm của ta, cát này làm sao có thể ngưng tụ lại a."

***
Vào tháng sáu, vì để ổn định lòng quân, Vệ Mộ Đan Hỉ sai người làm thịt dê mang đến ban cho từng Khả Hãn, đem rượu ngon thưởng cho Tam quân, đóng doanh ở gần Khánh Châu, dựng lên vô số lửa trại, tướng lĩnh cùng các sĩ tốt vây quanh lửa trại vừa uống rượu vừa ăn thịt.
"Các vị tướng sĩ, người Hán nhu nhược khiếp chiến, bỏ Hà Tây lại bỏ U Vân, Hoàng đế Đông triều vì thu lại U Vân mà động đến các nô dịch mà bá tánh ở dân gian.

Vì vậy để dốc toàn lực mà Hạ quốc ta mất mấy năm mới thu phục lại được, bản soái phụng mệnh của Khả Hãn tự mình Đông chinh, các vị thủ lĩnh có thỏa mãn với vùng đất ở Hà Tây này không?"
"Không thỏa mãn!"
"Tốt, chúng ta không chỉ phải đoạt những nơi này, mà còn phải làm cho đất Trung Nguyên của người Hán trở thành nông trường của Đại Hạ ta."
...
Sở vương bị thương, hơn nửa phải mang theo khăn mặt bị Quận chúa Tây Hạ kéo đến bên đống lửa cùng các nàng ngồi vây quanh.

Quận chúa lại còn sợ nàng chạy trốn, vì vậy liền còng khóa sắt trên tay nàng, trong lúc hoan hô, Tàng thị uống say, cầm ly rượu đến gần Vệ Mộ Hàm Linh.
"Quận chúa, lúc trước có nhiều mạo phạm, tiểu tướng về trướng suy nghĩ mấy ngày, cảm thấy thật là hổ thẹn.

Hôm nay đến bồi tội với ngài, ngày sau đại thắng, trở về Quận chúa sẽ đại hôn với Đại vương tử làm Vương phi cũng chớ ghi hận với tiểu tướng nữa a, ngày sau ngài cũng sẽ làm Vương hậu, tiểu tướng vẫn sẽ là thần tử của ngài."
Vệ Mộ Hàm Linh phất tay lên: "Niệm ngươi là bộ tướng đắc lực của A Tất, bổn cô nương đại nhân không ghi nhớ mấy chuyện nhỏ này." Nàng cũng nâng chén sảng khoái mà uống.
Dưới ánh lửa, trong mắt Tàng thị bổng chóc hiện lên sát khí, làm Sở vương đang ngồi ở một bên giật mình mà dời tầm mắt ra chỗ khác.
Nhưng lần di chuyển này ngược lại làm cho Tàng thị phát hiện, hắn lại di chuyển vài bước đi tới trước mặt Sở vương: "Vị này...!sao trước đây ta chưa bao giờ thấy nàng ở trong quân doanh đây?"
Vệ Mộ Hàm Linh biết Tàng thị tuy dũng mãnh nhưng cũng nổi danh là háo sắc, liền khinh bỉ lạnh lùng nói: "Người mà tổ nho chưa từng thấy qua còn nhiều lắm, nữ thị thiếp thân của bổn cô nương chẳng lẽ còn phải báo cáo với tổ nho sao?"
Tàng thị nhìn chằm chằm vào ánh mắt trên khăn mặt Sở vương, cảm thấy giống như đã gặp qua ở nơi nào đó rất quen thuộc.

Uống say làm đầu óc hắn mê man, vì vậy tầm mắt cũng đặc biệt trở nên mơ hồ, hắn liền dụi dụi mắt tiến lên muốn nhìn rõ hơn.
Hành động này khiến Cho Vệ Mộ Hàm Linh bất mãn, nàng liền đứng dậy chắn cho Sở vương ở phía sau, tỏ ra vẻ mặt chán ghét nói: "Chẳng lẽ, tổ nho là muốn hạ quyết tâm đụng lên người nữ thị của ta sao?"
Tàng thị liền đảo mắt cười cười: "Nữ thị thiếp thân của Quận chúa ngày sau đều sẽ là nữ nhân của Đại vương tử, tiểu tướng nào dám đụng tới chứ!" Nói xong cúi chào, sau đó được mấy tùy tùng đỡ đi.

Sở vương theo bản năng sờ sờ sườn mặt của mình trong khăn mặt, vết sẹo thật dài kia chính là do người nọ lưu lại, một lần đâm sai kia cũng muốn khiến nàng mất mạng.

Bây giờ nghĩ lại vẫn là còn cảm thấy sợ hãi.
"Người này là một người thô lỗ không biết phép tắc, nhưng bởi vì là Tàng thị hào môn Thổ Phiên ở Lương Châu, vì vậy ngay cả A Tất cũng không làm gì được hắn."
Sở vương nhìn chằm chằm Vệ Mộ Hàm Linh, nghe nàng nhắc nhở: "Lúc hắn nhìn ngươi, trong mắt có mang theo sát khí."
"Cái gì a, làm sao có thể! Nhà bọn họ tuy rằng bám vào Dã Lợi thị, bất quá là vì muốn tự bảo vệ mình mà thôi.

Ta là nữ nhi Vệ Mộ gia, hắn sao dám..."
"Ngươi tin ta, phải sớm phòng bị mới tốt." Mới vừa rồi ánh mắt của Tàng thị giống hệt ánh mắt khi hắn dùng để giết quân địch trong trận địa bộ quân: "Ngươi cứu ta một mạng, coi như là ta trả lại ân tình này của ngươi."
Vệ Mộ Hàm Linh đột nhiên hoài nghi nhìn nàng: "Chẳng lẽ ngươi là gián điệp mà địch quốc gửi tới? Đến đây để châm ngòi ly gián chúng ta sao?"
Sở vương cúi đầu cũng không giải thích.
Vệ Mộ Hàm Linh nghĩ đến việc chính mình đã cố gắng trói nàng lại rồi, liền nói: "Cho dù lời ngươi nói là thật, trả lại ân tình cho ta, ta cũng sẽ không thả ngươi đi."
"Ta biết."
***
Tàng thị bởi vì say rượu mà nói nhảm liền bị cấp dưới khiêng về doanh trướng, nằm không đến nửa khắc liền từ trong bữa tiệc bò lên, một cước đá ngã cây nến, thẹn quá hóa giận nói: "Nàng thật đúng là coi mình là Vương phi tương lai, sau này sẽ làm Vương hậu thật sao?"
Người hầu tùy ý đứng ở một bên, thêm mắm thêm muối nói: "Nếu nàng thật sự gả cho Đại vương tử, vậy nữ nhi Dã Lợi gia cũng chỉ có thể làm thiếp.

Nếu nàng còn sinh ra trưởng tử cho Đại vương tử, trong tay Vệ Mộ Đan Hỉ lại cầm trọng binh, giang sơn Đại Hạ này chẳng phải đều dâng cho Vệ Mộ gia sao?"
"Trước đó gặp sóng lớn nên mới đem nữ nhi gả cho Dã Lợi thị, nếu Vệ Mộ gia độc chiếm cả quyền hành thì tất nhiên Dã Lợi thị sẽ gặp nạn, như vậy Tàng gia chúng chẳng phải cũng phải chịu liên lụy hay sao..." Tàng thị dựa vào lá gan say rượu, đáy mắt nổi lên sát tâm càng thêm nặng nề.
***
Tháng sáu hai quân lại giao chiến tại Khánh Châu, quân Tây Hạ do Vệ Mộ Đan Hỉ dẫn dắt lần nữa chạm mặt chủ soái Vệ Tống Thẩm Dịch An.


Trước đó Khánh Châu đã bị chiến trận mà hủy hoại đi không ít, Vệ Mộ Đan Hỉ liền bỏ qua phòng thủ chuyển thành tiến công, bày trận giữa núi và đồi cỏ.
Trên tiền tuyến sau khi tác chiến liền thuận tiện bị bỏ trống, một đội kỵ binh của các bộ tộc khác xông thẳng vào doanh trại của Vệ Mộ thị tộc.
Một lát sau lại hoảng hốt chạy ra: "Báo cáo tổ nho, trong trướng không có ai!"
Không đợi người cầm đầu tức giận, phía sau liền chuyển tới giọng nói lạnh lẽo của nữ tử.
"Được a, ngươi quả nhiên muốn giết ta, hai quân khai chiến Tàng thị lại không ở trên trận địa xung phong thế chiến, ngược lại lại vòng ngược về muốn giết người của mình!"
Tàng thị thấy xung quanh đều là kỵ binh, liền giật mình nói: "Quận chúa hiểu lầm rồi, đây không phải là do tiểu tướng sợ ngài gặp nguy hiểm hay sao? Vì vậy lúc này mới cố ý sắp xếp một đội nhân mã đến bảo vệ ngài."
Vệ Mộ Hàm Linh vốn định chửi ầm lên, lại bị người hầu ở một bên khuyên can: "Quận chúa, hiện tại hai quân đang giao chiến, không nên..."
Vệ Mộ Hàm Linh liền nhịn xuống cơn tức giận, chờ sau trận chiến lại tìm hắn tính sổ: "Vậy thật đúng là phải đa tạ tổ nho rồi.

Chỉ là so với hậu phương, chỗ Nguyên soái còn càng cần tổ nho hơn."
Thấy đội ngũ vây quanh tản ra một đường nhỏ: "Tiểu tướng đã hiểu." Tàng thị liền mang theo hơn mười người chạy tới trận địa.
"Thật sự là xui xẻo!"
"Tổ nho, bây giờ Tống Hạ đang giao chiến, Quận chúa này là muốn kiềm hãm ngài, để cho ngài tiếp tục bán mạng thay Vệ Mộ Đan Hỉ, chờ trận này đánh xong sợ là phải thanh trừ sớm."
"Sợ cái gì? Cho dù Vệ Mộ thị có lợi hại hơn nữa cũng dám vi phạm mệnh lệnh của lão Khả Hãn sao? Luận võ nghệ thì Vệ Mộ Đan Hỉ ở dưới ta, đợi ta đoạt được công lớn, nhất định phải thay thế hắn."
Viện quân của Đại Tống từ Kinh Kỳ điều tới là một nhánh trọng kỵ binh và bộ binh, được trang bị bộ nhân giáp, do một tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn đầu.
Trên cương trường thì người trẻ tuổi hăng hái, (*)kim qua thiết mã, một khẩu song câu thương liền có thể lật đổ một chiến mã khoác trọng giáp, quân địch nhìn thấy liền tán loạn chạy về phía sau.
(*)Kim qua thiết mã < 金戈鐵馬> cũng có thể nói là "thiết mã kim qua" , dùng để hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận.

Cũng dùng để hình dung chiến tranh.
"Tiểu tướng trên ngựa phía đối diện kia là ai?" Vệ Mộ Đan Hỉ đứng trên đài gỗ cao cao, cảm thấy thân ảnh kia rất quen mắt: "Chẳng lẽ là..."
"Nguyên soái, trận địa bộ quân của chúng ta bị phá."
"Để cho Tàng đại tướng quân điều binh trở về phòng thủ, dụ quân địch vào trong vòng."
"Vâng."
Lá cờ đỏ của quân Tống bị gió thổi bay, dưới đáy mắt Tàng thị đỏ như máu, một bộ râu thô lại mặc trang phục của quân địch, cưỡi ngựa tiến vào tầm mắt quân Tống.
"Tàng thị lão tặc nhà ngươi, lần trước để ngươi chạy thoát, lúc này còn dám tái chiến nứa sao?"

"Hừ, lần trước là bổn thủ lĩnh để cho ngươi chạy, còn thả..." Nhìn trang phục của địch tướng trước mắt, Tàng thị đột nhiên nhớ tới ánh mắt của của tiểu tướng mặc Khải giáp khăn choàng hồng trước kia, siết dây cương nhìn về phía doanh địa bên mình: "Thì ra là như thế, trách không được, khí lực yếu như vậy!"
Tàng thị quay đầu lại nhìn Trương Hòe: "Hôm nay đợi ta lấy đầu của ngươi rồi mới hướng Đại vương xin thưởng a!"
***
Chiến đấu từ sáng đến chiều, trên đồi trong rừng bị thi thể hai quân lấp đầy, máu tươi chảy dài thành sông lại bị gió thổi khô sau đó ngưng đọng thành một mảnh đỏ sậm.
"Báo, Tàng thị không nghe điều khiển, mang binh xông vào doanh trại quân địch."
"Cái tên gấp gáp hám lợi này!" Vệ Mộ Đan Hỉ nhíu mày: "Điều viện quân trở về phòng ngự ở phía sau, bổ sung lắp lại lỗ hổng."
"Vậy Tàng thị thì làm sao bây giờ?"
Vệ Mộ Đan Hỉ vuốt râu của mình: "Thành bại là do trời đi, hắn không nghe theo chỉ huy là do hắn tự mình gieo gió gặt bão..."
"Nguyên soái." Tâm phúc cưỡi khoái mã xông vào trận địa vội vàng chạy lên đài cao, kề sát nhỏ giọng nói: "Đốc quân Dã Lợi thị bỏ chạy."
Vệ Mộ Đan Hỉ lấy ra kim thương: "Phái người đưa Quận chúa rời đi."
"Vâng."
***
Trong doanh trại Tây Hạ, đội kỵ binh của Vệ Mộ Đan Hỉ vẫn bảo hộ bên cạnh Vệ Mộ Hàm Linh.
"Quận chúa, vừa rồi người này lén lút dùng đao chém đứt khóa sắt muốn chạy trốn."
Vệ Mộ Hàm Linh nhìn Sở vương bị người hầu đè dưới đất, ngược lại cũng không tức giận: "Bổn cô nương nợ ngươi một ân tình, nhưng lời ngươi nói cũng không tính là bằng với chuyện ta cứu ngươi.

Cho nên ngươi chỉ có thể dùng ân tình này để chống đỡ, bây giờ ngươi vẫn phải theo ta trở về Đại Hạ."
"Trói nàng lại, sau đó nâng lên lưng ngựa."
"Quận chúa muốn đi đâu?"
"Tàng thị muốn ta chết, ta ở lại chỗ này khó tránh khỏi sẽ gây phiền toái cho A Tất." Vệ Mộ Hàm Linh bước lên lưng ngựa, gắp bụng ngựa đến gần Sở vương: "Ngươi yên tâm, chờ đến khi ta cảm thấy chán ghét thì sẽ thả ngươi trở về.

Nhưng nếu ngươi không nghe lời lại không chịu thành thật, ta bảo đảm ngươi nhất định sẽ không trở về được nữa."
"Quận chúa muốn tìm học sĩ, vì sao không tìm người đọc sách ở Trung Nguyên?"
"Người Trung Nguyên các ngươi không phải là người hay nói đạo nghĩa nhất hay sao? Cái gì mà đạo đức quân tử gì đấy, lúc trước ngươi đã đồng ý với ta, bây giờ thương thế của ngươi trở nên tốt rồi lại đổi ý, thật là cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Sở vương quay đầu: "Ta cũng không phải quân tử.".