"Ngụy Thanh, Ngụy học sĩ?"
Âm thanh của nữ tử làm cho Sở vương hoảng sợ mà quay đầu lại: "Làm sao cô nương lại biết ta?"
"Vừa rồi ngươi chính mình nói mình là gia thần của Vương hậu, ta nghe người ta nói qua chuyện của ngươi.

Ngày Vương hậu đại hôn, Đại vương tử đến đón tân nương, ta ở bên cạnh giá xe đã thấy ngươi."
Nữ tử đến gần Sở vương, nàng ta học theo cách trang điểm của người Hán, trong mắt tràn đầy vẻ quyến rũ, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng đủ để câu hồn đoạt phách người đối diện, nhưng phong thái như vậy cũng đem so với những kỹ nữ trong ngõa xá ở thành Đông Kinh cũng không bằng.

Sở vương hít một hơi theo bản năng lùi lại hai bước: "Hạ quan bái kiến Tàng phu nhân."
Nữ tử đứng vững, cười rạng rỡ: "Ngụy học sĩ rất thông minh."
"Nghe đồn thê tử của Dã Lợi đại tướng quân nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân của Lục Cốc Thổ Phiên ở Lương Châu, hôm nay vừa thấy quả nhiên là như vậy."
"Có thể lấy một thân kinh thần làm học sĩ, quả nhiên cũng là một người thông minh, nhưng không biết Ngụy học sĩ vừa mới tìm cái gì?"
"Thứ hạ quan tìm, tất nhiên là thứ hữu dụng."
Tàng thị đánh giá Sở vương đang mặc một thân phi bào, bên hông buộc dây lưng: "Rõ ràng là thân quan bào của nam tử, nhưng sao ta lại cảm thấy học sĩ càng giống nữ tử hơn, cũng không biết tại sao ngươi phải đeo mặt nạ vậy?"
Sở vương liền biểu lộ vẻ mặt xấu hổ: "Vừa nãy phu nhân cũng nói hạ quan là lấy thân gia mà làm được chức quan này, còn về phần mặt nạ này..." Sở vương sờ sờ mặt nạ lạnh lẽo trên mặt: "Là bởi vì dung mạo thần quá mức đáng sợ, Vương hậu sợ thần sẽ dọa đến Đại vương nên mới ban cho thần."
"Ồ?" Tàng thị hướng tới tiếp cận một bước: "Sớm đã nghe nói Tiên Vương noi theo Đông triều, ở trong Vương cung cũng sử dụng người ngoài quốc, nhưng chỉ dùng người Hán ở trong Đại Hạ.

Ban đầu ta còn cho rằng chỉ là lời đồn mà thôi, dù sao Thổ Phiên ở Lương Châu chúng ta cách xa đô thành, là người ngoài này cũng chưa từng thấy qua lần nào."
Sở vương lui về sau một bước, ôm quyền hành lễ: "Hạ quan là người Hán."
"Ngụy học sĩ vừa lén lút tìm kiếm đồ vật nhất định rất quan trọng đi, ta mới vừa rồi thấy học sĩ vội vội vàng vàng đến cuốn cả người lên..." Tàng thị giơ tay ôm hai mắt cười nói: "Hình như là một bộ bản đồ, nếu ta đem việc này nói cho Đại tướng quân hoặc là Vệ Mộ khu mật biết thì sẽ như thế nào đây?"
Sở vương ngẩng đầu: "Phu nhân muốn nói cái gì?"
Tàng thị đưa tay lên: "Ta đối với những chuyện triều chính kia không có hứng thú."
Sở vương nhíu mày: "Vậy hứng thú của phu nhân là..."
"Người đẹp." Tàng thị đến gần mỉm cười nói: "Lần sau Ngụy học sĩ phải nhớ rõ, che dấu thì phải che dấu toàn bộ a."
Một mùi hương nhàn nhạt xông vào mũi, khiến Sở vương lần thứ hai phải hít sâu một hơi, nghĩ thầm thê tử của một trọng thần sao lại có thể lãng đãng như thế: "Hạ quan chỉ sợ sẽ làm phu nhân thất vọng."
"Ngươi không cởi ra thì làm sao ta biết là thật hay giả? Ngụy học sĩ không được tự nhiên như thế, chẳng lẽ là cảm thấy khuôn mặt này so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn sao?"
Nàng do dự chậm rãi giơ tay lên tháo mặt nạ xuống, hai vết sẹo rõ ràng in trên mặt, cúi đầu nói: "Hạ quan không có lừa phu nhân."
Tàng thị khẽ run rẩy đôi con ngươi: "Thật sự là đáng tiếc cho khuôn mặt này, nữ sắc thì hại quốc, nam sắc làm sao cũng không phải là họa quốc hại dân a, trách không được Vương hậu lại giữ ngươi ở lại bên người."
"Phu nhân hiểu lầm rồi."
Tàng thị cho rằng Sở vương đang lo lắng sợ hãi, liền cười nói: "Ngươi yên tâm đi, ta không phải người Đảng Hạng, không yêu Đại Hạ như vậy.

Phụ thân ta vì Tàng thị mà gả ta cho công tử quý tộc Đảng Hạng, cũng chính là vị công tử vừa rồi, thúc thúc thay người Đảng Hạng mà chết trận trên sa trường, cuối cùng lại chỉ rơi vào một tội danh miệt thị quân kỷ."

Tây Hạ tuy nhỏ bé, nội bộ so với sự an toàn trong Vệ Tống cũng không kém bao nhiêu, nhưng bây giờ mặc kệ Tây Hạ có tranh đấu như thế nào đi nữa thì cũng không liên quan gì đến Sở vương, bây giờ nàng chỉ nghĩ là làm thế nào để trốn thoát khỏi nơi này: "..."
"Là ai ở trong đó?"
Tàng thị mỉm cười: "Bái kiến Vệ Mộ khu mật."
"Phu nhân của Dã Lợi tướng quân?" Vệ Mộ chỉ vui vẻ rồi lạnh lùng nhìn xuống: "Dã Lợi phu nhân sao không ở trong phủ đệ mà chạy đến nha môn làm gì? Chẳng lẽ hắn chưa từng dạy quy củ cho ngươi sao?"
"Ai nha, Khu Mật thật đúng là nhỏ mọn đấy, ta là phụ nhân, trong lòng nhớ phu quân cũng không thể đến thăm hay sao?"
Vệ Mộ Đan Hỉ hừ một tiếng rồi nhìn về phía Sở vương, chợt đi vào: "Ngụy Thanh đi vào đây, bản quan có chuyện muốn nói với ngươi."
Tàng thị thức thời nói: "Khu Mật cứ coi như là phụ nhân có việc quan trọng, sẽ không ở đây cản trở các vị." Cất bước đi tới bên cạnh Sở vương, thấp giọng nói: "Lương Châu vốn là đất của Vệ Tống, khuôn mặt của học sĩ khi tháo mặt nạ xuống nhìn...!rất quen mắt."
"Thiên hạ to lớn không có gì lạ, người giống nhau cũng không ít, ngay cả giống nhau thì cũng sẽ có chỗ khác."
Tàng thị cúi đầu cười cười: "Đáng tiếc, ta không thích thư sinh."
Bốn chữ điềm đạm không biết xấu hổ được nói ra từ trong miệng người phụ nhân đã gả đi này cũng không tính là nhục nhã, Sở vương chỉ híp mắt cùng cười: "Không đáng tiếc, phu nhân thân phận tôn quý, người ngoài như ta không dám vượt qua giới hạn."
"Vượt qua giới hạn?" Tàng thị nghiêng đầu nhìn Sở vương: "Thiên hạ này không có giới hạn nào đáng nói, cái gọi là giới hạn, đó bất quá chỉ là trong lòng thế nhân tự định ra cho mình mà thôi.

Hy vọng lần sau khi nhìn thấy Ngụy học sĩ, học sĩ vẫn có thể bình yên vô sự."
"Chỉ bằng những lời này của phu nhân, hạ quan cũng sẽ thật cẩn thận bảo vệ đầu của mình."
"Vậy,..." Tàng thị che giấu ý cười: "Mong được gặp lại."
Đợi sau khi nàng đi, Sở vương thở phào nhẹ nhõm: "Lục Cốc Thổ Phiên, Tàng thị..." Híp mắt nhìn nơi nữ tử đã rời đi mà không khỏi rùng mình, trượng phu của Tàng thị là tướng lĩnh trẻ tuổi nhất thế hệ này, khi còn trẻ đã lộ diện, nhưng lại bởi vì đối đầu với Vệ Mộ gia mà lần này phải phạt Tống không cần đi theo, mà là trong lúc đó cưới nữ nhi của hào môn ở Lương Châu.
Nếu như nữ tử này thật sự nhận ra nàng, còn không biết sẽ gặp phải bao nhiêu phiền toái: "Phải mau chóng rời khỏi Tây Hạ mới được."
***
"Bái kiến Vệ Mộ khu mật."
"Hàm Linh phái ngươi tới sao?"
Sở vương gật đầu: "Vâng."
"Nàng ở trong Vương cung có quen không?"
Sở vương giương mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Mộ Đan Hỉ: "Khu Mật cũng quan tâm đến cuộc sống của nữ nhi mình sao?"
Sắc mặt của Vệ Mộ Đan Hỉ đại biến, trách mắng: "Người là bá tánh bình thường thì biết cái gì!"
"Cho là hạ quan không hiểu, nhưng Khu Mật ngài thì thật sự hiểu sao?" Sở vương đến gần: "Ý đồ khống chế quân chủ nắm giữ quyền hành, phạt Tống bất lợi nên binh lực trong tay Khu Mật đã bị giảm một nửa.

Hắn sở dĩ không dám động đến ngài là bởi vì bị các Vương tử khác làm hắn bị phân tâm, nhưng đừng quên, quân chủ của Đại Hạ là họ Lý, hài tử bây giờ nhưng sau này thì không, cũng không có ai có thể thoát khỏi bệnh cũ."
Vệ Mộ Đan Hỉ nheo mắt lại: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Nếu hạ quan nói hạ quan thật ra là gián quân của Vệ Tống, Khu Mật sẽ xử trí hạ quan như thế nào?"
Vệ Mộ Đan Hỉ phủ tay vuốt hàm râu dày đặc: "Đổi lại nếu là trước kia thì ta nhất định sẽ giết."
Sở vương khẽ cúi đầu: "Nhưng nay không giống như xưa, Khu Mật có lòng trung thành, nhưng quân vương không nhất định cũng có lòng tin này, cho nên Khu Mật gả nữ nhi vào tông thất đã là đã có vinh sủng của gia tộc.


Hạ quan là đến đây để thay Vương hậu truyền lời, Vương hậu nói sẽ không quên mình là nữ nhi của Vệ Mộ gia, sau này có chuyện gì cũng có thể để hạ quan thay mặt truyền đạt."
"Ngươi trở về chuyển cáo cho Vương hậu, nói rằng thần biết, sẽ không làm cho nàng thất vọng hay là chịu ủy khuất."
"Vệ Mộ lão tướng quân, trước khi hạ quan hồi cung vẫn phải khuyên nhủ một câu, thế gian này chỉ có lòng người là không thể nghịch, nên dùng cái gì để thành toàn dã tâm, ta nghĩ chỉ có một chữ đó là Ngoan.

Phàm là thiếu một chút cũng không đủ để thành toàn, ngược lại còn phải đối mặt với vực sâu vạn trượng.

Bị đặt vào chỗ chết rồi sống lại, nếu thật sự vẫn không sợ cái chết thì còn gì có thể níu kéo được sinh mệnh đây? Lời thì hạ quan đã mang đến, cáo từ."
Vệ Mộ Đan Hỉ đặt tay lên bàn, suy tư hồi lâu, sau khi Sở vương không lâu thì có một người hầu vào trong: "Vệ khu mật, sau lưng học sĩ họ Ngụy này hình như còn có Đại vương."
Vệ Mộ Đan Hỉ nhướng mày rậm rạp: "Ban đầu ta chỉ cho rằng hắn là người sống ở biên cảnh nên khi Hàm Linh cố chấp ta mới cho hắn đi theo bên cạnh nàng.

Nhưng hiện giờ xem ra giống như đã có người cố ý sắp xếp, Tiên Vương bệnh nặng, sự vụ trong triều rất nhiều, vì vậy ta cũng quên mất chuyện này.

Hôm nay người này tới đây đã nói một phen thật sự đều nói rất hợp lý, nhưng lại tựa hồ giống như lời nguyền giật gân bức bách."
"Bức bách...Vệ khu mật cảm thấy là do Đại vương? Đại vương tôn sùng quy chế của người Hán, cũng sử dụng người Hán để vào cung truyền dạy, việc này thì họ Ngụy học sĩ kia đích thật là người Hán."
"Đại tôn không phải tôn sùng quy chế người Hán, mà là muốn ngang hàng với Đông triều.

Nếu ta thiếu kiên nhẫn, các Vương tử khác nhất định sẽ mạnh mẽ tấn công, Đại vương không dung nạp được quyền thần, vì vậy mới đồng thời cưới nữ nhi Vệ Mộ gia ta và nữ nhi của Dã Lợi thị gia.

Quân vương còn trẻ, về mặc cân nhắc này một chút cũng không thua gì Tiên Vương a."
"Nhưng Vệ khu mật là cữu cữu của Đại vương a."
"Cữu cữu sao?" Vệ Mộ Đan Hỉ cười: "Dưới quyền lực, dự phụ giết huynh cũng chỉ là giả dối"
***
Lý Nguyên Bính mặc áo choàng tay áo cổ tròn thêu đoàn long nằm nghiêng trên chiếu trong đại điện, một nữ tử dáng người cao lớn, dung nhan xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa trong điện.
"Người của Vệ Mộ gia ngang ngược như vậy, Đại vương còn nhân nhượng, Đại vương từ trên triều trở về mà Vương hậu còn bày ra sắc mặt này, nàng..."
"Im miệng!" Lý Nguyên Chương cầm cổ tay nữ tử đang hành lễ, lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ là thiếp thất, lại dám ở trong hậu cung chia rẽ quan hệ giữa ta và Vương hậu sao?"
"Thiếp không dám."
"Đại vương." Một người hầu đến gần nhìn Lý Nguyên Chương.
Lý Nguyên Chương liền hất tay nữ tử ra, đứng dậy nói: "Dã Lợi thị, cho dù cô vương yêu thích ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quên thân phận của mình.


Vương hậu là chính thất của ta, cũng là nữ nhi của cữu cữu ta, ngươi tốt nhất là nên an phận đi."
Sau khi Lý Nguyên Chương rời đi, chỉ còn lại Dã Lợi thị một mình ngồi trên bàn, cắn răng thầm hận: "Vệ Mộ thị, Vệ Mộ thị, sớm muộn rồi sẽ có một ngày ta sẽ thay thế ngươi."
Lý Nguyên Chương đi theo người hầu ra ngoài, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Vị học sĩ bên cạnh Vương hậu xuất cung đến nha môn phủ Hưng Khánh, là đi gặp Khu Mật."
Lý Nguyên Chương nửa híp mắt: "Trong mắt người ngoài ta và Vương hậu giơ án tề mi, kì thực bất quá là ta lấy Vệ Mộ gia là chuyện không có cách nào khác.

Vệ Mộ gia cũng không làm gì được ta, chỉ là hy vọng Vệ Mộ gia các nàng,..." Trong lúc nói chuyện, Lý Nguyên Chương quay đầu nhìn cửa điện vừa đi ra: "Sẽ không làm ta thất vọng."
***
Mùa đông năm nay, Vệ Tống cử hành đại điển triều hội, quân thần triều đình ở Tây Hạ cùng nhau bàn bạc bầu ra sứ thần đi đến Đông triều.
Vương cung được xây dựng mô phỏng theo (*) của Trung Nguyên, tọa Bắc triều Nam, cực bắc là nội cung, trung cung nằm ngay cạnh nơi ở của Quân vương.
Nữ thị đi vào tẩm điện hành lễ với nữ tử trang điểm trong gương: "Khởi bẩm Vương hậu, Ngụy học sĩ cầu kiến."
"Để cho nàng vào."
Nữ thị kinh ngạc ngẩng đầu: "Đây là giang phòng ngủ của ngài..."
"Cứ để nàng vào!"
Nữ thị liền cúi đầu lui ra.
Một học sĩ mặc doanh quan đi vào, mấy nữ thị nhao nhao rời khỏi, ngẩng đầu do dự rồi lại muốn lui ra.
"Ngụy học sĩ mau tới giúp ta xem một chút, người Trung Nguyên của các ngươi, nữ tử thường hay trang điểm hoa đào như thế nào?"
Người xoay người muốn rời đi liền lại đứng vững đi lên trước: "Hạ quan còn tưởng rằng Vương hậu muốn đứng dậy."
"Ta không cần phải lên triều, cho dù mặt trời mọc ba sào cũng không liên quan gì đến ta." Vệ Mộ Hàm Linh vừa nói vừa cầm bút vẽ lên mặt.
Làm cho mọi người thật không ngờ Vệ Mộ quận chúa luôn luôn tùy hứng làm bậy cũng sẽ có một ngày ngồi trước gương trang điểm.

Sở vương nhìn chằm chằm người trước gương bất giác lẩm bẩm một câu: "Sai rồi..."
"Sai rồi?" Người miêu mi đột nhiên bị dọa đến dừng tay, nhìn kỹ vào gương.
"Trình tự sai."
"A?" Vệ Mộ Hàm Linh quay đầu, chợt mở ra một quyển sách: "Ta nhìn theo quyển sách từ Đông triều truyền đến, cũng đã hỏi mấy tỷ tỷ rồi, hẳn là không sai nha...!Chỉ là ta quá mức vụng về, là do bản thân ta làm không tốt."
Dung nhan xa lạ làm Sở vương tỉnh táo lại, chợt mới nghĩ đến mình đang ở vùng đất Hà Tây cách xa Đông Kinh, mà người đang trang điểm trước gương chỉ là một nữ tử khác, liền hướng về phía nàng ôm quyền: "Vương hậu ngồi đối diện với gương làm cho hạ quan nhớ tới một cố nhân, nàng cũng thích trang điểm, chỉ là có hai thói quen khác đối với người khác."
"Cái khác của nàng là thứ tự trang điểm này sao?"
Sở vương gật đầu.
"Có thể làm cho một người đem thói quen của người khác thậm chí là thứ tự trang điểm đều ghi nhớ kỹ như vậy, người cố nhân này đối với Ngụy học sĩ mà nói nhất định là rất quan trọng, đúng không?"
"Có quan trọng không?" Sở vương cúi đầu tự hỏi: "Ta không biết."
"Nhưng nếu không có nàng, ta nhất định sẽ chết ở Khánh Châu." Chợt lại chắp tay với Vệ Mộ Hàm Linh: "Hôm nay ngoại triều đang thương nghị sẽ phái ai làm sứ thần đến Đông triều."
Vệ Mộ Hàm Linh đặt bút dính son phấn trong tay xuống: "Muốn chọn ngươi sao?"
Sở vương gật đầu: "Thêm một vị chính sứ trong tông thất cùng với một quan viên Hán học thông thạo ngôn ngữ và văn tự của các tiểu quốc khác làm phó sứ."
***
Trên triều đình Tây Hạ, Vệ Mộ gia và Dã Lợi gia mỗi người đều vì chuyện tiến cử sứ thần mà tranh chấp không ngừng, cuối cùng vẫn là do Tây Hạ vương tự mình chọn nhi tử của chính sứ trong tông thất làm chính sứ, khiến cho hai nhà không còn gì để nói, triều thần cũng không còn dị nghị.

Đối với thế lực cao hơn là Vệ Mộ gia đáng lý là phải thắng Dã Lợi thị, nhưng ở trên triều đình Vệ Mộ gia còn chưa to gan đến nổi công khai độc chiếm quyền lớn.

Lý Nguyên Chương quyết định, nhìn văn võ cả triều cũng không có quá nhiều đắc ý: "Mặt khác lại chọn một phiên dịch quan cùng với mấy người quen thuộc lễ chế của Trung Nguyên cùng đi qua Đông Kinh đi."
"Vâng."
"Người Khiết Đan ở Đông Bắc đã quay trở lại, phía Nam lại có Thổ Phiên, lần này đi Đông triều là chuyện cực kỳ mấu chốt, mong các khanh không nên làm cô vương thất vọng."
"Vâng, Đại vương Thánh Minh."
***
Cuối tháng mười, việc cử sứ thần đến Đông triều đã được chuẩn bị kỹ.
Bên trong Vương cung, người xuất cung vào mỗi khắc ở buổi sáng khi cửa cung sắp đóng mà chạy trở về, trên giày đen còn dính bụi bặm, cho dù là có nhìn thấy thì nàng cũng không có ý muốn phất đi.
"Ngụy học sĩ là đi đâu vui chơi sao? Cả ngày cũng không thấy bóng người của ngươi."
"Bẩm Vương hậu, là bằng hữu mời."
"Ngược lại ta thực sự hâm mô năng lực của học sĩ, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã cùng bọn họ kết bè kết phái."
"Thần tự biết có thể dựa vào như thế đều là Vương hậu ngài ở sau lưng làm chỗ dựa cho thần."
"Các ngươi đều lui xuống đi, ta có việc muốn nói với Ngụy học sĩ."
"Vâng."
Sở vương theo Vệ Mộ Hàm Linh đi vào trong điện, ôm quyền khom lưng nói: "Không biết Vương hậu..."
"Chỗ này có một đĩa mật ong, là từ thành Đông Kinh gửi đến, từ khi Đại Vương và Vệ Tống nghị hòa thì thương đạo cũng đã mở ra một con đường mới, đây là Đại Hạ hướng về thương nhân từ Đông Kinh gửi tới."
Dùng mật ong nấu trái cây cô đặc bày đầy một mâm lớn, đào, hạnh, mận, táo,...: "Quận chúa đây là...?"
"Ta nhớ rõ lúc ngươi nói đến thành Đông Kinh thì đã nói rất ít vì phải rời đi khi còn nhỏ, đây coi như là lễ tạ ơn mấy ngày trước ngươi thay ta giải vây trước mặt Dã Lợi thị."
Không biết là đĩa mật ong trên bàn này hay là bởi vì lời nói của nàng khiến cho con ngươi Sở vương dần dần phiếm hồng.
Vệ Mộ Hàm Linh bất ngờ nói: "Ngươi...?"
"Thần thất thố."
Vệ Mộ Hàm Linh liền ngồi xuống khẽ thở dài một hơi: "Quả nhiên, Hưng Khánh phồn hoa đến đâu cũng không giữ được ngươi."
Sở vương ngẩng đầu mở mắt nói: "Lời này của Quận chúa, là có ý gì?"
"Ta tiến cử với Đại vương, nói ngươi biết rõ lễ nghi của Trung Nguyên liền cho ngươi đi theo bọn họ cùng đi Đông triều." Dứt lời nàng lại đứng dậy đem một khối phù bài đặt vào trong tay Sở vương: "Ít nhất uy tín của A Tất có thể khiến cho bọn họ không dám động đến ngươi."
"Mặc dù không biết đến tột cùng ngươi là ai, nhưng ở chung lâu lại phát hiện ngươi bất quá cũng giống như ta, đều là nữ tử yếu đuối đồng bệnh tương liên mà thôi.

Ta đã bị vây ở chỗ này, sao lại có thể hạn chế tự do của ngươi a."
Sở vương nắm chặt phù bài: "Quận chúa có muốn làm gì không? Hoặc là hy vọng nhìn thấy cái gì nhất?"
"Muốn gì sao?" Vệ Mộ Hàm Linh nhìn bốn phía trong đại điện, đột nhiên run rẩy: "Thay vì nói cái gì thì không bằng nói là ta không muốn cái gì a.

Ta không muốn ngồi ở vị trí Vương hậu này, cũng không muốn phần hư vinh này, ta không muốn người khác áp đặt ra quá nhiều."
Sở vương giơ tay lên chợt buông xuống: "Không muốn thứ gì đó mà người khác ép buộc..."
"Ta bảo ngươi rời đi là bởi vì tín nhiệm ngươi, nếu như như vậy sẽ mang đến tai họa diệt đỉnh cho Đại Hạ thì chứng tỏ ta đã nhìn lầm người, như thế ta cũng nhận thua."
"Ngụy Thanh trở lại Trung Nguyên sẽ thay Quận chúa cầu phúc, chỉ cần Quận chúa còn ở Đại Hạ một ngày, một ngày là Vương hậu của Đại Hạ, Đại Hạ sẽ tiếp tục bình yên.".