Sở vương trở lại thư phòng thắp nến lên, thẳng đến khi cửa phòng đóng chặt mới đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vừa vội vàng vừa cẩn thận mở thư ra.

Lá thư được gấp chỉnh tề, nội dung chỉ có lác đác năm mươi chữ, còn chưa chiếm tới nửa tờ giấy. Bất quá so với bức thư lúc rời đi được viết đầy chi chít mà chữ viết không vững vàng, thì lực chữ của phong thư này ổn định hơn không ít.

Thấy chữ như thấy người, nhớ tới đêm trước khi chia tay, nàng vừa đau lòng vừa tự trách, tay cầm thư run rẩy, ngưng thần nhìn: "Trên trời vẫn hiên ngang như cũ, phàm dưới nhân gian đông đúc, đêm đến nơi đâu cũng tươi mới, nhân gian như trên trời. Bất giác hơi lạnh như nước, tương tư hai bên mái đầu như sương. Nằm mộng mong ước vượt qua địa hải, nhìn thấy người ở mọi nơi."


Khi bức thư mở ra, nút thắt đồng tâm được dập tắt bằng tơ xanh và dây thừng đỏ liền theo độ nghiêng của phong thư trượt xuống tay nàng.

--- cốc cốc! ---

Một tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

"Vào đi." Nàng buông lá thư xuống rồi lại đem kết đồng tâm kia nhét vào trong ngực, lau mắt hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tiểu nương tử của nhà Lưu chủ bạc làm đồ ăn khuya, sai người đến hỏi A Lang có muốn đi qua cùng nhau ăn hay không?"

"Không cần, nếu ngươi đói bụng thì cứ đi đi."

Tiểu Lục Tử đóng chặt cửa lại, đi tới phía sau Sở vương, cúi người nhỏ giọng nói: "Tai mắt bên kinh thành đã đến!" Lại đem một tờ giấy, bên trên được viết đầy chi chít, vẻ mặt không hiểu giao cho Sở vương.

Sở vương sau khi xem xong liền đem nó đặt ở trên nến đốt đi: "Trong kinh có tai mắt của hắn nhìn chằm chằm Sở vương phủ. Ta hiện giờ bị nhốt ở chỗ này cũng không đi được, kêu bọn họ làm việc cẩn thận một chút. "


"Vâng."

***

Tháng chín năm Kiến Bình thứ tám, Đông Cung đề phòng khắp nơi, Hoàng đế ra ý chỉ Thượng Thực Cục, Hàn Lâm y quan viện phụ trách chưởng quản thuốc bổ cùng thức ăn của Lương Nga trong Đông Cung.

Thứ được đặt trên bàn đã gần một tháng nhưng mùi thơm vẫn chưa tan. Tiêu Ấu Thanh ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn chằm chằm hồi lâu.

-- cốc cốc! --

"Cô nương."

Nữ sứ gõ cửa làm cho nàng phục hồi tinh thần lại: "Vào đi."

Hỉ Xuân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước đi dồn dập đến gần: "Cô nương, hôm nay lúc nô tỳ cùng tư nhi trong phủ đến trang trại, có một gã nông dân nhét một khối đồ vật cho nô tỳ."

Hỉ Xuân lấy một miếng vải thối giấu trong tay áo ra: "Nô tỳ đã kiểm tra, xung quanh không có người ngoài. Hơn nữa tay của gã nông dân kia căn bản không giống như người làm nông, về phần cái này..."


Tiêu Ấu Thanh mở ra, kinh hãi nói: "Đây không phải là bản đồ lãnh thổ của Đại Tống sao?... Làm thế nào một nông dân có thể có nó ở trong tay?"

"Nô tỳ cũng không biết, cảm thấy rất kỳ quái, vì vậy liền lập tức trở về nói cho ngài biết."

Tấm vải vẽ bản đồ ngoại trừ góc cạnh đã bị rách nát không thể nhìn được, ở giữa bản đồ còn có hai cái lỗ thủng. Tiêu Ấu Thanh cúi đầu suy nghĩ, nói: "Hai chỗ trống này..." chợt đứng dậy đi vào trong tủ mở khóa tìm ra một bộ bản đồ khác còn nguyên vẹn.

Đem tấm vải lụa rách nát đặt lên, Hỉ Xuân nhìn khoảng trống trên vải lụa, lại nhìn bản đồ nguyên vẹn kia. Ở phía đối diện, chỉ vào một chỗ trong đó nói: "Nơi này là Giang Lăng phủ đi, còn có bên này là Đại Danh phủ."

Tiêu Ấu Thanh ngưng thần suy tư: "Giang Lăng phủ và Đại Danh phủ..."
Hỉ Xuân đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nói: "À đúng rồi, lúc gã nông dân kia đi còn lầm bầm lải nhải nói một câu."

"Là nói cái gì?"

Hỉ Xuân nhớ lại cuộc đối thoại ban ngày ở trang trại: "Câu trước hình như là thánh hiền gì đó... Cái gì không có, câu sau có chút kỳ..."

"Chính là ... thánh hiền cùng lưu lạc, Lâm Nghi hồ khí nặc?" Tiêu Ấu Thanh nhướng mày nói.

"Đúng đúng đúng, hắn đọc đi đọc lại rất nhiều lần, nhưng nô tỳ lúc ấy vẫn không để ý đến."

Địa điểm được ghi chép trên bản đồ là Giang Lăng phủ và Đại Danh phủ, Tiêu Ấu Thanh cau mày nói: "Đây là thi tiên tác giả, tam quý phân chiến quốc, thất hùng loạn thành ma..." Vội vàng cúi đầu nhìn hai chỗ không được trọn vẹn trên vải lụa: "Thất quốc... Giang Lăng trước đây là Diêm Thành, quốc đô của nước Sở."
Hỉ Xuân liền nhìn về phía một dấu hiệu khác: "Đại Danh kia là..."

"Dậu Ngạc!"

***

Giữa tháng chín năm Kiến Bình thứ tám, Hàn Lâm y quan sứ Tôn Hồng Đạt tiếp nhận chức vị cũ của Dương Thuật, không chỉ thỉnh mạch cho Hậu, Phi, Hoàng đế, mà còn thỉnh mạch cho ba vị Thân vương.

Đêm tối, trong chính phòng của Triệu vương phủ, Triệu vương đưa tay nằm nghiêng trên giường.

Ánh nến nhẹ nhàng đong đưa, Triệu vương nhìn Hàn Lâm y quan sứ còn chưa tới năm mươi tuổi, hỏi: "Nghe nói tổ tiên của Tôn thái y là Sơn Âm?"

Tôn Hồng Đạt lấy gối tay ra khỏi cổ tay Triệu vương, gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Sóc Châu Sơn Âm, tiền triều lúc trước bị Khiết Đan chiếm lấy, thẳng đến khi bệ hạ đăng cơ thì triều ta mới thu phục lại. Trận chiến thu phục kia, bổn vương còn theo bệ hạ ngự giá thân chinh lên tiền tuyến!"
"Thiên tử uy vũ thánh minh, Tam vương cũng dũng vũ hơn người, là đại hạnh của triều ta!"

Một con ngựa dừng bên cạnh tượng thạch sư tử trước cửa Triệu vương phủ, người trên ngựa cơ hồ là cùng lúc dựng ngựa liền nhảy xuống, còn cọ cọ trên mặt đất đá xanh một chút, chợt vội vàng vội vàng đứng lên: "Tôn thái y ở bên trong sao?"

"Người nào lớn mật như vậy, dám dừng ngựa trước cửa Vương phủ?"

Nội thị lấy ra một khối mặt sau khắc hai cái eo cá chép lồi lõm: "Ta là nội thị của Đông Cung, phụng mệnh Thái tử điện hạ đến mời Tôn thái y!"

Nghe Đông Cung, phủ vệ trông cửa Vương phủ cũng không dám tiếp tục lười biếng, lại gần thấy rõ chữ khắc chính diện của tấm bảng trên thắt lưng, chợt thay đổi ngữ khí: "Trung quý chờ một chút, để ta vào trong bẩm báo Vương gia."
Phủ vệ xoay người chạy vào trong, bắt gặp tổng quản Triệu vương phủ: "Ngươi đây đi nhanh như vậy làm cái gì, nơi này là Vương phủ, còn có quy củ hay không?"

"Thẩm nội thị, ngoài cửa có nội thị từ Đông Cung tới cầu kiến."

"Người của Đông Cung?" Tổng quản nhướng mày trắng, lên giọng nói: "Không gặp!"

"Nhưng là Thái tử muốn triệu Tôn thái y đến Đông cung, nội thị kia là cưỡi ngựa chạy tới, bộ dáng còn rất gấp gáp."

Tổng quản liền ngưng tụ hai mắt: "Chuyện này ta biết rồi, nhưng thân thể Vương gia cũng không khỏe, hơn nữa Vương phi cũng... Tôn thái y hiện giờ đang thay Tam vương bắt mạch. Ngươi trở lại canh giữ trước, đừng để người kia vào, lát nữa ta đi nói với Tam vương."

"Vâng."

...

Qua hồi lâu, tổng quản Vương phủ mới đi tới chính phòng.

"Tam vương, là tiểu nhân."
"Vào đi." Triệu vương nằm trên giường, giương mắt hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tổng quản liền đi tới trước giường Triệu vương, cúi người bên tai thấp giọng nói: "Thái tử gọi Tôn thái y đi Đông Cung, e là Lương Nga lâm bồn."

Triệu vương nghiêng đầu kinh hãi nhìn nội thị, thái y trong cung không thể vào nội phòng, ngoại trừ tình huống đặc thù, Đông Cung nếu lúc này lâm bồn hẳn là có bà đẻ chuyên môn đỡ đẻ mới đúng. Triệu vương lại nhìn Tôn Hồng Đạt trước mắt, hắn là do Dương Thuật dẫn dắt, về phương diện đỡ đẻ cũng tinh thông, Thái tử phái người khẩn cấp triệu Tôn Hồng Đạt, Triệu vương nghĩ thầm, tất nhiên là Đông Cung đã gặp phải nguy hiểm, liền âm thầm cười: "Ngươi lui ra ngoài trước đi."

"Vâng!"

...

Nội thị của Đông Cung đi qua đi lại vội vàng đảo quanh trước cửa Triệu vương phủ: "Đã nửa canh giờ trôi qua rồi, sao còn chưa ra a?"
"Vương gia nhà ta thân thể không khỏe, Tôn thái y đang chẩn trị cho hắn, Đông cung xảy ra chuyện gì mà ngươi lo lắng như vậy?"

"Chuyện này các ngươi gánh vác không nổi!" Thấy Triệu vương phủ dường như cố ý kéo dài thời gian, nội thị liền trừng mắt xoay người bước lên ngựa: "Tốt cho một Triệu vương phủ, chờ xem đi!"

Từ Triệu vương phủ hướng về phía nam là Đông Cung, trong điện các nơi Lương Nga ở, các cung nhân bưng nước ấm ra vào không ngừng. Chậu nước trong suốt bưng vào, khi đi ra liền thành màu đỏ tươi.

Các y sứ của Hàn Lâm y quan viện vây quanh, đem quá trình sinh cùng với phương vị của thai nhi vẽ thành bản đồ, bà đỡ được cung nhân đưa vào trong phòng.

Mãi cho đến buổi tối, cung nhân trong phòng cuống quít đi ra thông báo, tình huống tựa hồ rất khó giải quyết. Không đợi Thái tử lên tiếng, Thái tử phi liền lệnh nội thị đi mời Hàn Lâm y quan sứ.
Hàn Lâm y quan sứ không ở trong trạch, nội thị hỏi thăm liền đi Triệu vương phủ, nửa canh giờ sau, nội thị mới trở lại Đông Cung, Thái tử phi liên tục hỏi: "Đã mời rồi sao?"

"Tiểu nhân đến mời, nhưng Triệu vương không chịu thả người, nói cái gì mà hắn cũng không được khỏe!"

"Triệu vương biết Đông Cung ta đang cần người thì làm sao có thể thả người, các thái y khác của Hàn Lâm y viện có tới không?" Nếu không phải là tình huống khẩn cấp, hắn làm sao lại phái người đi thỉnh thái y đây.

"Ngoại trừ những người đang ở đây, còn có rất nhiều thái y khác đều đang ở Tân thành, nhưng cửa thành cũ hiện giờ đã đóng rồi!"

Trong phòng đẻ, một đống bà đỡ có kinh nghiệm mười năm đều đã thử đủ loại biện pháp nhưng cũng bó tay.

"Điện hạ!"

"Aaaa!"

Trong phòng truyền đến thanh âm gào thét đến tê tâm liệt phế, Thái tử phi nắm tay trong tay áo, hướng Thái tử hỏi: "Đang tốt sao tự dưng lại sinh non chứ?"
Thái tử quay đầu lại: "Bổn cung làm sao biết!"

Một canh giờ sau, Tôn Hồng Đạt mới xách rương thuốc, mang theo mấy thuộc hạ vội vàng chạy tới Đông Cung.

"Mong điện hạ thứ tội, tim của Tam vương cũng không khỏe, cho nên đã trì hoãn một chút."

"Được rồi được rồi, mau đi vào đi, ngươi không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong sao?"

Tôn Hồng Đạt đứng thẳng dậy, Lương Nga là thiếp thất của Thái tử, hắn thân là thần tử ngoại tính, hơn nữa người khác phái vào phòng đa phần đều là cảm thấy không ổn, liền cẩn thận hỏi: "Dương thái y khi còn sống đã nói với thần rằng, Lương Quyên có thể là vào cuối tháng một đến tháng hai mới mang thai. Cái gọi là ba tháng chỉ là thời gian dự đoán, cách thời kỳ sinh ít nhất phải đợi đến cuối tháng mười. Hàn Lâm y quan viện cũng có ghi chép lại, đang yên đang lành như thế nào đột nhiên lại sinh non chứ?"
Thái tử thúc giục hắn đi vào: "Ai nha, đừng hỏi nữa, trước tiên đi cứu người đi. Chờ cứu người xong lại kiểm tra chuyện này, bổn cung sẽ không truy cứu hay làm khó ngươi!"

"Vâng."

"Còn nữa!" Thái tử gọi hắn lại, đi tới trước mặt hạ thấp giọng nói: "Bất luận như thế nào, bảo vệ đứa nhỏ này cho ta!"

Tôn Hồng Đạt ngẩng đầu nhìn Thái tử, chắp tay nói: "Tuân chỉ!"

--------

Trước khi Đông Cung báo tin vào đại nội, Hoàng Thành ti đã trước đem tin tức mật tấu cho Hoàng đế.

"Sinh non?"

Tiêu Hiển Phù gật đầu nói: "Đúng vậy, sau bữa tối, Lương Nga đột nhiên nói có chút không khỏe liền trở về trong phòng. Không bao lâu sau đã có cung nhân cuống quít chạy ra nói Lương Nga sắp lâm bồn."

"Tôn Hồng Đạt không phải nói phải đến tháng mười sao? Còn hơn nửa tháng nữa!" Hoàng đế nghi ngờ nhìn Tiêu Hiển Phù: "Đi điều tra Hàn Lâm y viện và Thượng Thực cục, trong Đông Cung cũng phải điều tra!"
"Vâng."

"Còn có một chuyện..." Tiêu Hiển Phù chần chờ ngẩng đầu.

"Nói đi!"

"Lúc hoàng hôn, Tam vương đột nhiên báo thân thể không khỏe nên gọi Tôn thái y đến phủ. Sau đó Lương Nga lâm bồn, Thái tử phi lệnh nội thị đến Triệu vương phủ mời người, nhưng lại không mời được, thẳng đến một canh giờ sau Tôn thái y mới chạy tới Đông Cung."

Hoàng đế đặt tay lên trán xoa xoa: "Nhà cửa không yên, nhà cửa không yên a!" Ngẩng đầu nói: "Truyền lệnh chỉ của trẫm, gọi tất cả y quan lớn nhỏ trong viện sinh nở đều đến Đông Cung chờ!"

"Bệ hạ, y quan đều đã đến rồi, nhưng phụ nhân sinh con, cho dù thái y có nhiều hơn nữa cũng không thể vào trong..."

Hoàng đế lạnh mặt: "Ngươi là đang hối tiếc Dương Thuật sao?"

Cái chết của Dương Thuật, Tiêu Hiển Phù hiểu rõ: "Thần không dám."

Trong mắt Hoàng đế tràn đầy lạnh lùng, tựa hồ đối với cái chết của y thánh đương đại một chút cũng không đáng tiếc: "Chỉ là thứ tử mà thôi, nghe theo mệnh trời đi!"
------

Từ lúc Tôn Hồng Đạt vào bên trong, mãi cho đến rạng sáng hôm sau, tiếng gào thét trong phòng càng ngày càng nhỏ, người ngoài phòng lo lắng chờ hết một đêm.

Nghe được một tiếng gà gáy, Thái tử từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, mở ra ánh mắt mệt mỏi, quay đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt: "Đã cả một đêm rồi!"

Thái tử vừa nói xong, trong phòng liền truyền đến tiếng khóc nức nở của hài tử.

-- Chi ~

Ngay sau đó cửa phòng được mở ra, người duy nhất đi ra cũng chính là nam nhân duy nhất vào trong phòng đẻ, chính là Hàn Lâm y quan sứ, Tôn Hồng Đạt.