Chuyện tiết lộ đề thi làm náo loạn xôn xao khắp thành, Hoàng đế liền hạ lệnh cho Tam Ti hội thẩm.

Cấm quân của Hoàng Thành ti đem tân khoa Trạng Nguyên liên quan đến vụ việc và Đồng Bình Chương còn ở Chính Sự Đường, cùng Hàn Lâm học sĩ Lữ Duy ở Hàn Lâm viện bắt giữ lại.

Nha dịch ban đầu phụ trách đứng canh gác trên công đường ở Đại Lý tự đã được đổi thành các đội cấm quân. Chỉ vì sau khi hạ lệnh Tam Ti hội thẩm, Hoàng đế đã đổi chủ ý thành đích thân đến Đại Lý tự, cùng các trọng thần cùng chư vương thẩm ám.

Từ Cải Nguyên đến Kiến Bình, đây là lần thứ ba Hoàng đế ngồi trên công đường ở Đại Lý tự. Giống như năm đầu Kiến Bình, người mà hắn phải thẩm vấn cũng là thân tử!

Thái tử mới từ Đông Cung đi đến hành lang dài của Đại Khánh điện đã bị cấm quân của Hoàng Thành ti đến áp giải.


Thái tử hướng cấm quân vây quanh trách mắng: "Bổn cung là Thái tử, các ngươi dám?"

Hàng cấm quân nhường ra một lỗ hổng, Tiêu Hiển Phù từ trong đó đi ra, đưa lên lệch bài ở thắt lưng: "Phụng mệnh bệ hạ, làm phiền Thái tử điện hạ cùng thần đi một chuyến."

"Các ngươi muốn làm gì?"

"Dinh báo hôm nay, chắc hẳn điện hạ đã xem qua rồi." Tiêu Hiển Phù chắp tay: "Bệ hạ đang ở đây..." Tiêu Hiển Phù giương mắt lên: "Ở Đại Lý tự chờ ngài."

"Đại Lý tự?" Thái tử giật mình lui về phía sau hai bước: "Bệ hạ hắn..."

"Mang đi!"

***

Trên công đường ở Đại Lý tự, bên trái bên phải đều là trọng thần của quốc triều. Trên ghế Thái sư đứng đầu là văn thần Tể Phụ, Triệu vương đang ngồi ngay ngắn chấp hai tay áo.

Bình Chương sự và Hàn Lâm học sĩ Lữ Duy đứng đầu quan văn ngày xưa, hiện tại đang quỳ gối bên cạnh công đường. Còn người đang quỳ, sợ đến phát run ở giữa chính là đệ nhất Trạng Nguyên của tân khoa năm ngoái. Bên cạnh còn có một phụ nhân đang che mặt khóc sướt mướt.


Đại Lý tự Khanh theo ý Hoàng đế tiến lên hỏi: "Lương Văn Bác, lời phụ nhân kia nói có phải là thật hay không? Trả lời trước ngự tiền thì ngươi phải suy nghĩ kĩ hai lần. Nếu không, nói sai một câu thì cũng chính là đại tội khi quân."

Lương Văn Bác chợt ngẩng đầu hoảng hốt trả lời: "Phải..."

Trạng Nguyên lang trả lời khiến các công thần đang ngồi ở đây kinh hãi không thôi, nhao nhao nhìn về phía hai vị tri cống cử bên phải.

Sau đó Lương Văn Bác lại lớn tiếng biện giải: "Nhưng thần là bị bức mà bất đắc dĩ, thần xuất thân nghèo khổ, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Thái tử điện hạ uy hiếp thần, đem đề thi cống cử tiết lộ cho thần, bảo thần ở Cống viện thi đậu... Giành được vị trí Tỉnh Nguyên, như vậy có thể lên triều làm quan được bệ hạ trọng dụng. Tội thần cũng bởi vậy mà trở thành người của Thái tử, nhưng tội thần thật sự là bất đắc dĩ!"


"Nếu đã như thế, ngươi có được đề thi lại trúng Tỉnh Nguyên, đối với ngươi mà nói là một bước lên trời, vậy sao còn có thể gọi là bất đắc dĩ?"

Lương Văn Bác quỳ thẳng người: "Thần ngồi cửa sổ khổ học hơn hai mươi năm, không cần người tiết lộ đề thi cho mình. Nhưng Thái tử điện hạ là Thái tử, nếu thần không theo, lại biết được chuyện Thái tử tiết lộ đề, như vậy thần còn có đường sống sao?"

Tử bào quỳ gối bên phải ngẩng đầu giận dữ nhìn Triệu vương đang ngồi trên ghế Thái sư. Ngay khi vừa được truyền vào đại nội, hắn đã bị cấm quân mà Tiêu Hiển Phù mang đến giam giữ, chuyện xảy ra đột ngột, hắn cho dù là có bản lĩnh thông thiên nhưng ở trước mặt đông đảo cấm quân như vậy thì cũng không truyền ra được tin tức gì.

Vốn tưởng rằng tiết lộ đề là chuyện của song phương, cho dù Lương Văn Bác không phải là thật lòng quy thuận Thái tử, nhưng cũng sẽ không dám lấy tín mạng của mình ra đùa giỡn. Nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, việc này lại do một nữ tử liên lụy ra.
Hoặc là nói, đây vốn là một vở kịch, vừa tạo ra liền muốn đặt trúng vào chỗ chết.

"Đề thi này là do hai vị tri cống cử và Chư Hàn lâm học sĩ cùng thương nghị, lại do bệ hạ tự mình phán quyết. Ngươi nói Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ lại..."

...

"Bệ hạ, Thái tử đến rồi." Tiêu Hiển Phù mang Thái tử Vệ Diệu lên công đường.

Ngay lúc các chư thần hai mặt nhìn nhau muốn đứng dậy hành lễ, Hoàng đế giận dữ lên tiếng: "Trên công đường không có phụ tử quân thần, sai các ngươi đến bồi thẩm không phải để các ngươi quỳ!"

Các đại thần trong lòng run lên, đành phải cẩn thận đỡ ghế ngồi xuống.

Thái tử nơm nớp lo sợ đi vào, chợt nhìn thấy trên công đường triều bào màu tím cùng đỏ xếp chồng lên nhau, cục diện giống như đã từng thấy trước đó làm cho hắn sợ hãi nín thở: "Bệ hạ, bệ hạ, thần..."
"Quỳ xuống!"

Hai chữ cùng tiếng chấn nhiếp trên công đường làm Thái tử sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, lại bò lên phía trước liên tục dập đầu nói: "Bệ hạ, thần biết sai rồi, thần..."

Hoàng đế vỗ bàn, hai mắt đỏ bừng, khí huyết nhất thời liền cuồn cuộn lên: "Ngươi nói!"

Vệ Diệu run rẩy dập đầu không ngừng.

"Thân là phó trữ của quốc triều, ngươi lại dám..."

"Bệ hạ!" Lão thần bên cạnh Thái tử cắt đứt lời Hoàng đế, chợt quỳ xuống cúi đầu.

【Cách đây không lâu, Chính Sự Đường mang tới một đám cấm quân mang giáp, mấy người mặc phi bào và áo bào tím cùng quát lớn: "Chính sự đường là nơi nào, há có thể dung tội..."

"Phụng mệnh bệ hạ đến áp giải Bình Chương sự!"

Thấy công sự của Hoàng Thành ti đi vào Chính Sự Đường, một đám tử bào trong Tam Tỉnh liền tự nhiên ngậm miệng lại.
"Mang đi!"

Mấy cấm quân đi vào gian phòng trong cùng của Chính Sự Đường, mang một người tóc đã bạc mặc áo bào tím, mang đai ngọc ra.

Chợt lại nói: "Bệ hạ có mệnh, triệu chư vị công thần đến Đại Lý tự, bồi thẩm!"

"Cùng bồi thẩm?"

Tiêu Hiển Phù từ trong ánh mắt kinh nghi của mọi người rời đi, đi ra khỏi Chính Sự Đường đến bên cạnh người kia, thấp giọng nói: "Bệ hạ bảo hạ quan chuyển lại một câu cho Đồng Bình Chương sự. Bệ hạ nói, đối phương đã chuẩn bị tốt để đưa Thái tử vào chỗ chết. Thái tử có thể sống sót hay không, phải xem Đồng Bình Chương ngài sẽ làm như thế nào."

"Bản quan dựa vào cái gì mà tin ngươi?"

Tiêu Hiển phù tự nhiên gật gật đầu: "Ân, Tể tướng tất nhiên là có thể bởi vì họ của hạ quan mà lựa chọn không tin. Bất quá hạ quan đã đem lời truyền đến, về phần có tin hay không, đó chính là chuyện của Tể tướng." 】
Đồng Bình Chương ngẩng đầu, trừng tròn hai mắt lạnh lùng nhìn Hoàng đế: "Việc này...không liên quan đến Thái tử điện hạ, vấn đề cống cử chỉ có thần cùng Lữ nội hàn biết, người tiết lộ đề cũng chính là thần. Mà Thái tử điện hạ chỉ là bởi vì hoảng sợ quá độ dẫn đến luống cuống tay chân. Thái tử điện hạ chỉ là hiếu thuận, thông cảm cho lão thần tuổi già mà thôi. Dù sao... phụ thân không hiểu, mẫu thân lại không còn, hắn cũng chỉ còn tổ phụ!"

Hoàng đế nắm chặt một bàn tay khác đặt trên ghế, gương mặt hiện lên góc cạnh rõ ràng.

"Gia gia .." Thái tử ngẩng đầu nhìn về phía người mặc tím bào. Muốn biện giải cái gì đó lại chỉ thấy người kia nhắm mắt nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.

Chợt quay đầu chấn động nói: "Là thần, thần sợ triều đình này đều sẽ theo họ Thẩm, thần sợ thứ tử đoạt đích. Thái Tông một tay dựng ra Thái Bình Thịnh Thế lại bị hủy hoại trong chốc lát, lại tướng quốc không theo quốc!"
Chợt có đại thần đi ra chỉ trích: "Thiên tử ngồi trên công đường, Đồng Bình Chương ngươi cũng quá càn rỡ đi!"

"Tiết lộ đề thì tiết lộ đề, nói loại lời đường hoàng này là muốn thoát khỏi bị trách tội sao?"

"Ngươi thân là thần tử đứng đầu bá quan, là nguyên lão cả tam triều, sao có thể làm ra chuyện không công bằng như vậy?"

Người mặc tím bào cười lạnh: "Công bằng? Thiên hạ này...còn có công bằng sao?"

"Bệ hạ, thần thỉnh xử lý theo quy định của luật lệ, đã từng có quan viên tiền triều tiết lộ đề thi khoa cử, trường hợp đó là chém thắt lưng..."

"Đại Lý tự Khanh không thể, Bình Chương sự là nguyên lão tam triều, là Thái sư của triều ta, công lao có thể so sánh với Long Đức Công a."

"Công là công, tội là tội, công tội không thể tương xứng."

"Nói như thế, nhưng Bình Chương sự là người đứng đầu của Chính Sự Đường. Tội lỗi như thế nào cũng nên do Thiên tử tự mình định đoạt."
Chư thần mặt đối mặt với Hoàng đế: "Bệ hạ."

Hoàng đế xem toàn bộ quá trình mà trầm mặt, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Thân là trọng thần của triều đình, uổng công tín nhiệm của trẫm. Niệm công của ngày trước, lại ở vị trí Thái sư tam công, cách chức Bình Chương sự và Đồng trung thư, giáng chức đến địa phương làm quan."

Cho rằng chuyện tiết lộ đề đã chấm dứt, Hoàng đế lại nói: "Tội của những người còn lại, thì tùy..."

Giọng điệu của Hoàng đế tựa hồ không muốn nghiêm trị, vẫn muốn để mọi chuyện yên ổn. Thái tử liền nhìn thoáng qua cữu cữu ở một bên.

"Bệ hạ!"

Hoàng đế ghét nhất là lời nói của mình bị người khác cắt ngang: "Thẩm khanh còn có chuyện gì?"

"Lúc trước thần bắt được mấy người khả nghi, bọn họ thú nhận là người của Thái tử điện hạ."
Hoàng đế mở mắt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thẩm Dịch An rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Triệu vương, chất vấn: "Người nào?"

"Mang vào."

Cấm quân của Điện Tiền ti mang theo hai người mang vết sẹo đầy người. Người gầy yếu xen lẫn vết thương cũ, một người trong đó đã không thể nói gì, duỗi tay thập phần gầy gò hoảng sợ chỉ về phía Thái tử.

Thẩm Dịch An sau đó lại hướng mọi người nói: "Đầu mùa Xuân năm ngoái, Sở vương phi bị tập kích trên đường từ phía đông của Kinh Kỳ đi đến Giang Ninh phủ, chư vị chắc hẳn còn nhớ chứ?"

Khi mọi thần tử đều đang khiếp sợ, Thẩm Dịch An lại chỉ về phía Thái tử ở trước mặt mọi người: "Mà người khởi xướng chính là vị Thái tử điện hạ của chúng ta!"

"Lật úp xe ngựa cùng mấy khối sắt dưới sông là có thể nói là do Thái tử điện hạ làm sao?" Chuyện liên quan đến Thái tử, Đại Lý tự khanh liền tiến lên lớn tiếng trách cứ.
"Nhân chứng vật chứng đều có, nếu không tin có thể triệu Sở vương phi đến Đại Lý tự hỏi. Xem những người này có phải là những kẻ đã ám sát hay không!"

Thẩm Dịch An hết sức lo lắng, Đại Lý tự Khanh liền quay đầu nhìn về phía hai thích khách bị tra tấn không thành người cũng không ra quỷ kia, hỏi: "Lời Điện soái nói là thật? Thái tử cùng bệ hạ đều ở đây, các ngươi đừng sợ..."

Trên công đường hiện rõ là Thái tử đang thất thế, mà Triệu vương lại đắc thế. Thích khách híp mắt hoảng hốt, liên tục gật đầu: "Không cần gϊếŧ ta, không cần gϊếŧ ta, ta khai, ta khai hết. Bên trên lệnh cho bọn ta mai phục ám sát vào ngày Sở vương phi hồi kinh, thủ lĩnh mặc dù không nói là ai ra lệnh, nhưng hứa hẹn chỉ cần bọn ta hảo hảo làm theo, sau này liền có thể tiến vào Ngự long trực cấm quân trong đại nội của Thiên tử, hưởng vinh hoa phú quý vô tận."
"Ngự long cấm vệ của Thiên tử? Ngay cả cấm vệ của Đông Cung cũng trực tiếp nhảy qua." Thẩm Dịch An cười lạnh một tiếng, chợt lại hướng Hoàng đế nói: "Bởi vì chuyện này trọng đại, khi chứng cớ chưa tìm ra, thần không dám nói lung tung. Mãi cho đến khi hai người này không lâu trước kia mới thú nhận, thần mới dám đem sự tình trình ra..." Thẩm Dịch An chợt quỳ xuống: "Thỉnh bệ hạ phạt thần khi quân, nhưng Thái tử nuôi dưỡng sát thủ, ám hại chính phi của Thân vương. Việc làm như thế, thần cũng xin bệ hạ, ở trước mặt mọi người phế Thái tử!"

Thẩm Dịch An ủng hộ ai, các đại thần cho dù trong lòng hiểu rõ cũng không dám nhiều lời.

"Nếu không tin, bệ hạ có thể triệu Sở vương phi..."

"Thái tử ở đây, Điện soái sao không nghe Thái tử điện hạ giải thích trước?" Đại Lý tự Khanh trừng mắt nhìn Đô Chỉ Huy sứ trước điện, lại nhìn chư thần vẫn ngồi yên trên ghế Thái sư. Trung Thư vừa ngã xuống, ngay cả một người dám nói chuyện cũng không có.
"Đủ rồi!" Hoàng đế ngẩng đầu từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi đi xuống, trừng mắt nói với Thái tử: "Thái tử, ngươi còn có lời gì muốn nói không?"

Thái tử run rẩy bò đến trước mặt Hoàng đế: "Bệ hạ, không phải thần, không phải thần, là Triệu vương vu khống hãm hại..."

Hoàng đế đá văng hắn ra, trước mặt chư thần hét lớn: "Ngươi còn muốn ngụy biện sao?"

Người mặc áo bào tím quỳ gối ở một bên ôm Thái tử vào trong ngực, ngẩng đầu giận dữ nhìn Hoàng đế: "Bệ hạ đối đãi với nhi tử của mình như vậy sao?! Ngay cả một câu giải thích của nhi tử cũng không nghe sao?!"

"Giải thích?" Hoàng đế hừ lạnh: "Triệu Sở vương phi đến..."

"Không cần!" Người kia chợt đứng lên, mấy cấm vệ liền tiến lên cảnh giác bảo vệ trước người Hoàng đế. Trong đôi mắt già nua đã tràn đầy tơ máu: "Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do một mình ta gây ra, tiết lộ đề cũng được, ám sát chính phi của Thân vương cũng được, đều là ta."
Lại run rẩy cười nói: "Chỉ vì do Thiên tử dung túng, Sở vương phi lại đứng phía sau. Ngươi...các ngươi...các ngươi, không phải không biết chứ?" Lại vươn bàn tay đầy nếp nhăn, giương ngón tay chỉ Hình bộ thượng thư, Tam ti phó sứ, cùng với các vị chư thần, cuối cùng chỉ thẳng vào Hoàng đế: "Là ngươi sai khiến Triệu vương, Sở vương, hai đại phiên vương cùng nhau đối đầu Đông Cung. Là ngươi dung túng cho bọn họ, là ngươi đem ta bức đến địa vị như thế, để phiên vương uy hiếp Đông Cung, khiến cho người ở Đông Cung lúc nào cũng trong cảm giác nguy hiểm, mà quy củ đích thứ của triều ta ... ngươi đã sớm quên rồi!"

"Trên công đường, chống đối quân vương..."

Hoàng đế giơ tay lên, hai mắt đỏ nói: "Trẫm cưới nữ nhi của ngươi, cho ngươi làm Thái sư, hứa cho ngươi tướng vị, trẫm đối xử với ngươi cũng không tệ!"
"Bệ hạ cho rằng như vậy, ta, hắn, bọn họ đều không biết sao?"

Hoàng đế xoay người, nhắm mắt lại hít sâu một hơi nói: "Truyền chỉ, trong thời gian Đồng Bình Chương tại vị lấy quyền mưu tư, đức đạo không xứng với chức trách, ám sát chính phi của Thân vương, độc ác đến cực điểm. Hình bộ áp giải vào thiên lao, do Đại Lý tự xem xét."

Cấm quân liền tiến lên cởi toàn bộ mũ và áo bào tím cùng đai ngọc của người kia.

"Gia gia, gia gia!" Thái tử bò dậy từ trên mặt đất.

"Ngăn hắn lại!"

Cấm quân đem người kia đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch ra khỏi công đường: "Điện hạ, là tội thần liên lụy đến ngài. Về sau, thứ tội thần không thể phụ tá ngài nữa."

"Mang đi!"

Hoàng đế chợt mở mắt ra, hai mắt đỏ hoe quay người lại: "Hắn là Thái Sơn của trẫm, làm cho chuyện gia thất xấu như vậy, khiến cho các vị ái khanh chê cười rồi."
"Thần không dám."

Thẩm Dịch An thấy Hoàng đế dường như không có ý muốn trừng phạt Thái tử, liền ngẩng đầu nói: "Bệ hạ..."

"Thẩm khanh đứng lên đi, việc này ngươi xử trí thỏa đáng, trẫm cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi." Hoàng đế khom lưng nâng đỡ, vẻ mặt tươi cười.

Trong nụ cười có giấu đao, khiến Thẩm Dịch An như nghẹn trong cổ họng, nghẹn lời nói trở về: "Thần, tạ ơn bệ hạ không trách tội."

Hoàng đế lại nói: "Thái tử bị hoảng sợ, Triệu Từ, đưa hắn trở về."

"Vâng."

Triệu vương kéo mặt đứng lên: "Khoan đã!" Tiến lên hướng Hoàng đế chắp tay nói: "Bệ hạ, thần còn có một chuyện."

Hoàng đế xoay người nhìn Triệu vương, khuôn mặt cười trong nháy mắt thất thường: "Có chuyện gì trở về lại..."

"Không phải chuyện gia thất." Triệu vương ngẩng đầu, chợt quỳ xuống: "Là vì, vụ án của tiền mã quân Đô Ngu Hầu, thỉnh cầu bệ hạ gặp một người."
"Tiền mã quân Đô Ngu Hầu?" Lời nói của Triệu vương lần nữa khiến cho công đường nghị luận sôi nổi: "Vụ án này, không phải là bệ hạ yêu cầu tái thẩm sao?"

Hoàng đế nhìn Triệu vương chợt quay đầu nhìn Thái tử đã vô lực ở phía sau, từng bước một trở về chỗ ngồi.

"Mang lên!"

Hai tội trạng lớn kia đều không ảnh hưởng đến Đông Cung, có thể thấy được Hoàng đế đanh cố ý thiên vị. Triệu vương khi nói chuyện trong lòng cũng hoảng sợ không ít, bởi vì đây là một ván cược.

Thị vệ Triệu vương phủ từ trong sân bên phải trong quan dinh của Đại Lý tự mang theo một nam tử bị dùng vải đen trùm đầu.

Chúng thần đều tò mò nhìn chằm chằm, Hoàng đế cũng hơi nheo hai mắt lại hỏi: "Đây là ai?"

Mà lúc này trong con ngươi Triệu vương nghi hoặc giống như các vị chư thần, nhưng hắn so với bất luận kẻ nào khác càng thêm khẩn trương. Hắn xoa xoa tay nóng lên, thâm trầm một hơi nói: "Đem vải kéo xuống!"