Bên trong Văn Đức điện, một nha dịch đem mạt phấn dính trên y phục phủi đi, gỡ mũ xuống, các sợi tóc bạc dính trong mũ lần lượt rơi xuống.
Hoàng đế nhìn đến xuất thần, chợt nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế.

Khi Hoàng Thành ti đến báo cho hắn biết có người làm loạn trốn ngục, hắn còn nghi hoặc không tin, cho đến hiện tại nhìn thấy người trước mắt liền hừ lạnh, nói: "Tạo ra một trận thế như vậy, hẳn là trong đại lao ở Hình bộ cũng có tai mắt của ngươi đi?"
Bên ngoài Văn Đức điện, một nam nhân mặc tử bào ôm hai tay áo cuối người chờ đợi.
Triệu Từ nhìn người vừa đi vào, nhíu mày trắng: "Tiêu thượng thư, đây là chuyện gì a?"
Tiêu Hiển Vinh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.
【 Buổi trưa hôm nay, Tiêu Hiển Phù đang ở nha môn của Hình bộ sắp xếp công việc, tên quản ngục vội vã chạy tới nói với hắn, trong đại lao có người làm ồn đòi muốn gặp quan gia.
Hắn liền ném công vụ trên tay xuống, sau đó ngay lập tức lên xe ngựa đi đến Sở Vương phủ.
...
"Dạo gần đây cấm quân tuần tra trong Điện Tiền ti đã được tăng lên gấp đôi, bọn họ trong đại lao của Hình bộ không tìm được cơ hội để ra tay thì nhất định sẽ tìm cơ hội mai phục trên đường đến đại nội, nhằm kéo dài đến sau Thu trảm."
"Vậy hạ quan sẽ sắp xếp người theo hộ tống, được không?"
Vừa hỏi xong liền nhận được cái lắc đầu của nữ tử: "Từ lúc ngươi bắt hắn giam vào đại lao, thì xung quanh Hình bộ cũng đã luôn có tai mắt nhìn chằm chằm đến rồi."
"Kính xin Vương phi ra lệnh."
Xương Lê tiên sinh ở tiền triều từng viết một kế thay người rất hay trong
"Nhưng Vương phi nói bên ngoài Hình bộ có đầy tai mắt, vậy nên kế này không dùng được."
"Vậy thì kế khác, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương." Nàng lại đổi vị trí của hai chén trà trên bàn với nhau.
Tiêu Hiển Phù vừa nghe lời nàng nói, vừa nhìn nước trà đang lay động trong chén, mở to mắt nói: "Là treo đầu dê bán thịt chó?"
Hắn không biết vì sao Tiêu Ấu Thanh lại chú ý đến sự sống chết của Đồng Bình Chương như vậy, cũng không rõ vì sao nàng lại chắc chắn Đồng Bình Chương sẽ thay đổi được quyết định của Hoàng đế.
Chỉ nghe nàng nói một câu: "Sắp đổi trữ quân tương lai rồi."】
Triệu Từ thấy hắn không nói lại cuối đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó liền lo lắng, nói: "Tiểu nhân nghe nói, Hoàng Thành ti ở bên ngoài náo loạn, Điện Tiền ti cũng phát động rồi."
Tiêu Hiển Phù ôm tay áo thoáng nở nụ cười, quay đầu nói: "Nhớ nhắc nhở các vị bên Nội Thị tỉnh hộ giá a,..." Ngón tay hắn chỉ vào mặt trời đang bị che khuất bởi mây đen trên bầu trời: "Sắp đổi trữ quân tương lai rồi."
***

Trong điện, Hoàng đế mở mắt ra, đem hai tay đặt lên bàn, sắc mặt âm trầm, nói: "Ngươi là Thái Sơn của trẫm, trẫm cũng đã đặc xá cho tộc nhân của ngươi, ngươi còn muốn nói với trẫm cái gì?"
Người kia liền cười lên, cấm quân bên ngoài điện khi nghe thấy tiếng cười liền dồn dập chạy vào.

Hoàng đế liền quát to: "Ai cho các ngươi vào đây, lui ra!"
Cấm quân mang áo giáp trên mình lại một lần nữa quay ra trở ngoài điện.
Người kia dừng cười, ngẩng đầu nói: "Kiến Bình năm đầu tiên, ngươi thân chinh đắc thẳng trở về, cũng không bao lâu sau Nhị vương khởi binh tạo phản, nhưng bị ngươi biết được sau đó dẫn binh diệt trừ.

Trong đêm đen lại đi bắt người, Đại Lý tự xin phúc thẩm ngươi lại không chịu nghe, chỉ tin việc chính mắt mình nhìn thấy mà tự tay giết đi nhi tử của mình."
Nhớ đến vị Yến vương đã bị lấy đi tước vị và xóa khỏi tên ra Hoàng thất của mình, sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng u ấm, nói: "Ngươi là muốn nói cái gì?"
"Ngươi nhất định cũng rất nghi ngờ, đứa nhi tử mình yêu thương nhất, tại sao lại muốn tạo phản đây?"
Hoàng đế nhìn người kia, con ngươi càng lúc càng đáng sợ.
Người kia nhìn trên mặt hắn đều là vẻ nghi ngờ, cười lạnh nói: "Hoàng đế bệ hạ, Thánh quân thiên tử, quan gia.

Bây giờ để thần nói cho người biết, nói ra sự thật cho người biết, tất cả những chuyện này đều là do thần.

Đều là thần, là thần nói có phản quân trong đại nội, là thần và Thành vương âm mưu cùng nhau làm giả thánh chỉ truyền Nhị vương vào cung cứu giá.

Là thần và Diêu Thận khi đó vừa lên chức Khu Mật viện sứ âm mưu trộm lấy binh phù giao cho Thành vương.

Thành vương trong đêm khuya mang theo binh phù cùng thánh chỉ giả đi gặp Nhị vương, Nhị vương vì vậy mới điều binh ở trước Điện tiền Chỉ huy sứ đánh vào đại nội."
Lời nói của người kia đinh tai nhức óc để Hoàng đế càng lúc càng lạnh dần, hắn run tay vịn cái ghế đứng lên.
"Cũng là thần và Khu Mật viện sứ khi quân nói Nhị vương tay cầm binh phù, nắm trọng binh, muốn thay thế vị trí Thái tử mà phát động binh phản, giết cha diệt huynh!"
Hoàng đế vừa đứng lên sau khi nghe được câu nói này mà chấn động ngã ngồi trở lại, thở dồn dập vài hơi liền đá văng bàn đá trước mặt, nói: "Tiện nhân!"
"Người đâu! Người đâu!" Con ngươi Hoàng đế đã tràn đày tơ máu, chợt ngã xuống đất, co quắp run rảy giương miệng: "Tại sao?"

"Tại sao?" Người kia bị cấm quân chế trụ hai tay cười lạnh một tiếng: "Cái này phải hỏi Hoàng đế bệ hạ ngài a.."
"Nếu không phải ngươi sủng thiếp, nếu không phải ngươi yêu thương thứ tử, nếu không phải người có ý muốn đổi ngôi vị trữ quân kia thì bọn ta cần gì phải liên thủ âm mưu hãm hại đây?"
"Nhị vương có hiếu lại thêm ngươi ngu muội, để phụ tử các ngươi tự chia rẻ nhau, để cho ngươi không tin tưởng được nữa.

Tất cả những chuyện này, nhìn bên ngoài như là bọn ta tự âm mưu, kì thật đều là do ngươi cầm đầu tất cả.

Những chuyện này đều do một tay ngươi tạo thành."
Hoàng đế run rảy chỉ vào hắn: "Đem tên loạn thần tặc tử này bắt lại, đem hắn, đem hắn,..." Hoàng đế chống đầu gối đứng lên, mất đi trọng tâm lại lùi về vài bước.

Hắn đưa tay chống cái ghế, hô hấp càng lúc càng nặng, hung ác nói: "Không được, không thể để cho các ngươi tiện nghi như vậy, đem hắn nhốt vào đại lao trước!"
Hoàng đế hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm, nói: "Trẫm muốn...!trẫm muốn toàn tộc các ngươi đều phải chôn cùng, đem xuống!"
"Vâng."
Cấm quân đem ngươi kia ra, chỉ thấy hắn quay đầu vào trong tiện cười to, nói: "Vệ Nguyên Triết! Ngươi giết cha diệt huynh! Giết thê diệt tử! Có một ngày ngươi cũng sẽ gặp quả báo, chết ở trong tay nhi tử của mình mà thôi!"
"Người đâu! Mau bắt loạn thần Diêu Thận, Vệ Đức Chiêu, phái binh đến phủ đệ,..." Hoàng đế lật đổ cái ghế trong tay: "Ra lệnh Tam Ti phúc thẩm lại vụ án Yến vương mưu nghịch một lần nữa!"
"Vâng."
***
"Ôm cây đợi thỏ, Vương gia thật sự là cao minh, lần này cái lão già kia chết rồi thì Thái tử thật sự không còn địa vị gì nữa.

Thuộc hạ a, không, thần...!" Người hầu lùi về sau tiến đến trước mặt Triệu vương, quỳ xuống, nói: "Chúc mừng Thái tử điện hạ!"
Triệu vương cười to một cái: "Miễn là một ngày Thái tử còn ở Đông Cung, bệ hạ chưa truyền ra chiếu chỉ phế trữ, thì một khắc chúng ta cũng không được thả lỏng.

Lại nói, lão già kia chết rồi, nhưng hắn trên triều nhiều năm, thuộc hạ môn sinh cũng không ít.


Bệ hạ mặc dù có đưa cho Ngự sử đài kết tội, nhưng Chính Sự Đường xưa nay vẫn hướng về Đông Cung.

Vị trí Tể phụ kia cũng chưa xác định ai sẽ thay thế, câu nói này của ngươi vẫn nên giữ lại đi."
Người hầu gật đầu: "Vương gia tâm tư kín đáo, suy nghĩ chu toàn, thuộc hạ bái phục."
Triệu vương lắc cái eo một cái: "Mấy ngày gần đây luôn trong trạng thái khẩn thiết, bản vương cũng đã lâu không có đến chỗ tiên sinh, cũng không biết hắn đối với chuyện này có suy nghĩ gì..."
Còn không đợi Triệu vương nói xong liền có một phủ vệ ở trước cửa chạy vào, hoang mang nói: "Khởi bẩm Tam vương, quan gia phái binh bao quanh Thành vương phủ và Khu tướng phủ.

Người của Hoàng Thành ti cũng bắt Thành vương và Khu Mật sứ đi đến Đại Lý tự rồi."
Triệu vương nhất thời biến sắc: "Là xảy ra chuyện gì?" Lại quay sang người hầu giận giữ nhíu mày: "Có phải ngươi để xảy ra sơ suất hay không?"
"Chuyện này không thể nào a, đừng nói là bọn họ chia ra ba đường, chỉ cần là có người đến Hình bộ sẽ đều có người nhìn chầm chầm, cũng không có rời đi..."
"Thành sự không đủ, bại sự có thừa!"
***
Đại Lý tự lại mở ra vụ án Yến vương mưu nghịch tám năm trước, chuyện bị cấm đem ra nghị luận trong cung lại một lần nữa được đem ra ánh sáng.

Do Trung Thư và Hữu tướng gây ra làm một trận náo động thành Đông Kinh.
Trên đường áp giải Khu Mật Viện sứ đến Đại Lý tự, Khởi Cư Lang đến ngăn cấm quân lại, nói: "Phụng chỉ đến truyền cho Khu Mật Viện sứ vài câu."
Cấm quân đang giữ hai cánh tay của Khu Mật Viện sứ lùi lại, chờ Hàn Đồng đến gần Khu Mật Viện sứ, các cấm quân xung quanh liền lùi về sau mười bước sau đó quay lưng lại.
Hàn Đồng tiến lên, bưng tay áo khom người, nói: "Khu tướng."
"Bệ hạ có lời gì muốn truyền đạt?"
Hàn Đồng lắc đầu: "Cái chết của Nhị vương vẫn là cái kết trong lòng bệ hạ, thế cuộc cũng đã không thể xoay chuyển, Khu tướng và Thành vương đều là người có ân với bệ hạ.

Nếu hai người các ngươi đều không còn, vậy Triệu vương sẽ hoàn toàn không có sức đối kháng với Sở vương phủ.

Đạo làm quân vương chính là tuyệt đối không lưu lại mầm họa, đến cuối cùng Khu tướng trên triều nhiều năm nhất định cũng đã chứng kiến qua nhiều chuyện chém giết cũng biết.

Ta biết gia gia xưa nay yêu thương Nguyên Lăng, hạ quan ở đây bảo đảm, nếu người đắc lực phò tá Triệu vương thì sẽ bảo đảm được Nguyên Lặng một đời này bình an."
Diêu Thận chợt ngửa đầu lên cười to: "Thật không nghĩ ra, ta một lòng trung thành, lấy một thân trong sạch làm tướng.


Cuối cùng lại rơi vào kết quả như ngày hôm nay, tội nghiệt lần này..." Diêu Thận nhắm mắt lại: "Là trời phạt a!"
***
Tháng cuối mùa hạ, lấy tội mưu gián quân thần, mưu hại Thân vương quốc triều.

Phán Thái Sơn, Trung Thư môn hạ Bình Chương sự và Khu Mật Viên sứ Diêu Thận tội mưu phản, tru di cửu tộc, bắt giam tất cả tai mắt, có bao nhiêu liền giam vào đại lao bấy nhiêu.

Trong triều xảy ra biến lớn, toàn bộ thành Đông Kinh đón một trận cuồng phong.
Trong mấy tháng, Hoàng Thành ti và cấm quân Tam Nha tra xét toàn bộ các phủ, hầu như là trong một đêm liền phá xong án.

Quân phán tội ác của trọng thần, bách tính và thần tử ai nấy cũng đều không dám ra ngoài.

Náo động cả thành Đông Kinh ròng rã mấy tháng, khắp nơi đều mang không khí âm u, ai nấy đều cảm thấy nguy hiểm.
Thành vương Vệ Đức Chiêu bị Khu Mật Viện sứ Diêu Thận bức ép, nhưng vẫn xử theo tội đồng mưu phản, tước đi phong hào, tước đi phong phủ, đồng thời cắt đi tất cả các chức vụ trên triều, giáng thành thứ dân.
***
"Dựa vào cái gì chỉ cần một câu nói liền định sống chết của một người? Ngươi cũng dựa vào cái gì mà không cho ta đi thăm viếng?"
Bên trong Hàn trạch, Hàn Đồng nhìn nữ tử đang khóc lớn quay lưng với mình mà bất đắc dĩ, nói: "Thiên tử kiêng kỵ nhất có ba thứ, chạm vào một trong ba thứ đó mà giữ lại được tính mạng, đã được xem là may mắm..." Hàn Đồng đến gần: "Huyện chủ sinh ra trong Hoàng thất, đạo lý Hoàng Quyền Chí Thượng này không thể nào không biết.

Bây giờ người của Hoàng Thành ti đày rẫy trên đường, Huyện chủ...!bên khác ta đã sắp xếp chuẩn bị xong rồi, chờ bệ hạ bớt giận, ta sẽ đưa Huyện chủ đi thăm, được không?"
Nguyên Lăng huyện chủ ẩm ướt đỏ hoe hai mắt, ngẩn đầu nhìn Hàn Đồng nói không nên lời.

Hàn Đồng thở dài một hơi, tiến đến gần, đưa tay nhẹ nhàng vuốt khóe mắt của nàng: "Đơn giản chỉ là không còn lợi lộc, dùng chuyện này đổi lấy một thân tự do, có gì mà không tốt?"
- --cốc! cốc!---
"A lang, Tam vương đến rồi."
Hàn Đồng vỗ vỗ bờ vai của tiểu cô nương trong lòng mình, lại lau lau nước nơi khóe mắt của nàng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, ta đi gặp Tam vương, ngươi thư giãn một chút, đừng tiếp tục khóc nữa.

Nhớ kỹ, nước mắt nữ nhi gia không dễ rơi.".