"A, nhìn vậy mà cũng không nhát lắm, có điều cũng không cần phải cảm ơn đâu, anh đây luôn là người đẹp trai tốt bụng như vậy. Ha ha."

Không biết vì sao khi nhìn vào đôi mắt đen sóng sánh nước ấy, trái tim gã lại đột nhiên đập rộn ràng, cho nên gã cố gắng nói khoa trương lên để che lấp sự bối rối của mình.

"Cái gì thế này. Mình là lưu manh, không phải trẻ trâu mà rung động cái chó má gì." Lầm bầm xong, gã đạp chân ga phóng nhanh như bay.

Ánh mắt Dục Niệm Nô xẹt qua tia sáng đỏ rồi vụt tắt, không phải ai cũng dễ dàng rung động trước một người nào đó, nhất là kiểu hoa tâm ăn chơi như Nhị Bá, vì muốn bước thứ nhất tiến triển một cách tự nhiên, Niệm Nô đã mở chức năng thôi miên cấp thấp với gã. Nếu cần thước đo độ hảo cảm, vậy độ hảo cảm của Nhị Bá với Niệm Nô là 40.

Chạy như điên qua mấy dãy lầu, Nhị Bá mới sực nhớ ra là gã đang muốn chở cô gái nhỏ đi mua đồ mà. Mở cửa kính quan sát nơi này một chút, gã nhớ ra bên đường 32 có một cửa hàng bán quần áo rất đẹp, đây là bản lĩnh cơ bản khi đi kua gái cần phải biết.

Bây giờ đã 9 giờ 20 phút. 

"Chà hôm nay cửa hàng này có vẻ vắng khách. Tiếc thật, mọi khi tới đây đều được tha hồ ngắm mỹ nữ chân dài, xem ra hôm nay gặp xui rồi." Gã thanh niên móc điếu thuốc ra ngậm trong miệng, vẻ mặt hơi nam tính nhăn lại.

"Thôi, đi vô nào." Hít một hơi thuốc, gã kéo tay Niệm Nô đi vào.

"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là anh Nhị Bá. Ồ, hôm nay anh đổi khẩu vị rồi sao?" Bà chủ cửa hàng tươi cười trêu chọc nói, hiển nhiên là rất quen thuộc với gã.

"Mắt chọn đồ của bà chủ Thẩm đây rất tốt, cô gái này tôi giao lại cho bà chủ." Dù hay chở mấy em xinh tươi đi mua sắm, nhưng gã không bao giờ kiên nhẫn đi lựa lên lựa xuống với mấy cô em đó. Vô cùng phiền phức. 

Ngồi trên ghế dựa phì phèo điếu thuốc, đôi mắt của gã cũng hay lướt nhìn về phía bà chủ cửa hàng và Niệm Nô, khi thấy hai người đang lựa đồ lót thì ánh mắt gã sáng lên, cổ họng vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

"Trời đ**, nhìn vậy mà là cúp 72 C." Gã chắt lưỡi một tiếng, trong đầu lại tưởng tượng vô số hình ảnh đen tối, nơi giữa chân có xu hướng muốn rục rịch. 

"No! No!" Gã gác chân không nhìn về phía Niệm Nô nữa, quay qua nhìn ngắm người đi đường. 

Khi kiên nhẫn của Nhị Bá sắp cạn kiệt thì bà chủ cửa hàng mới nói cười dẫn Niệm Nô đi ra.

"Anh Nhị Bá thấy sao?"

Nhìn mặt gã thộn ra thấy rõ, bà chủ vô cùng không phúc hậu cười ra tiếng. 

Dục Niệm Nô là kiểu cô gái thanh xuân, da còn rất trắng mịn nên bà chủ cửa hàng đã chọn cho cô một cái áo sơ mi ren trắng trễ vai màu xanh ngọc, váy dài bó sát màu trắng, thắt lưng bản to màu đen, đôi tấc dây ba phân màu xanh đen. Chưa kể bà chủ còn cột cao mái tóc đen dài của Niệm Nô, che một tầng kem nền mỏng, thoa thêm lớp son bóng, bờ môi hồng nhạt càng trở nên mọng nước chọc người yêu thương.

"Có chút hối hận khi bảo mình không có hứng thú làm tình với cô gái này." Sau khi hoàn hồn, Nhị Bá lại lầm bầm một câu, thở dài, gã đứng dậy móc bóp ra nói:

"Tổng cộng hết bao nhiêu?"

Bà chủ cửa hàng lập tức nói:

"Anh Nhị Bá là khách quen nên tôi cũng tính giá gốc, tổng cộng là hai triệu bảy trăm ngàn."

Chép miệng, ánh mắt của Nhị Bá lại phiêu qua người Niệm Nô từ đầu tới chân rồi mới rút ra sáu tờ năm trăm. 

"Khỏi thối, xem như tôi bo mắt thẩm mỹ của bà chủ."

Nghe gã nói ngọt như vậy, nụ cười của bà chủ càng tươi như hoa, nhận tiền xong, bà lấy trong ví ra một hộp nhỏ.

"Đây! Khuyến mãi cho anh Nhị Bá, hàng tốt đấy, nếu không phải tôi thấy anh thuận mắt thì cũng không lấy ra đâu."

Cúi đầu nhìn hộp thuốc nhỏ trong tay, Nhị Bá cảm nhận được ánh mắt tò mò của Niệm Nô nhìn qua liên lung tung nhét vào túi quần, lại nắm tay cô kéo ra khỏi cửa hàng.

"Đó là cái gì vậy?" Niệm Nô nhẹ giọng hỏi.

Bước chân của gã liền khựng lại, Nhị Bá nheo mắt quay đầu nhìn cô:

"Lúc đầu còn nhát lắm mà." Tính qua loa cho xong với cô, đột nhiên tâm tư đen tối lại trỗi dậy, gã xoa cằm cười bỉ ổi:

"Là thuốc bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực, một đêm bốn lần."

"Ừm." Dục Niệm Nô cái hiểu cái không gật nhẹ. 

"Cái gì mà ừm, sao cô lại tự nhiên như vậy, đáng lý là nên..." Gã đang mong chờ nhìn thấy cô gái nhỏ xấu hổ ngượng ngùng mà. 

Có điều Dục Niệm Nô chỉ đáp lại gã bằng ánh mắt nghi hoặc.

Thôi rồi. Cái mặt này rõ ràng là không hiểu một đêm bốn lần có ý gì rồi. 

"Aizz! Kệ mẹ nó. Lên xe."

Nhìn vào con số hiển thị trên màn hình, cũng 10 giờ 25 phút. Lựa đồ cả tiếng đồng hồ. Nghĩ cũng đã trễ vậy rồi, lái xe tới Giang Tây luôn.