Huyền Diệp nếm vài hớp rồi đứng lên: “Đúng là Phụ thân nàng viết văn rất hay, mỗi từ mỗi chữ đều là châu ngọc, không biết con gái nàng như thế nào.”

Nguyên quý nhân khẽ thẹn thùng mỉm cười: “Nô tì nào phải Dương Châu tam mỹ gì, bị người ta giễu cợt gọi bừa thôi, vị này chắc hẳn là Nạp Lan công tử , nghe đại danh đã lâu, công tử mới tài trí hơn người, ta cực kì bội phục ngài.”

Nạp Lan khẽ cười một tiếng: “Có người nghe tiếng đã lâu, có người cùng ở kinh thành mà không ai biết, thật sự không dám nhận.”

“Nạp Lan công tử khiêm nhường, thơ ca của công nổi tiếng xa gần, sao có thể có người không biết?”

Lời này nói ra sợ rằng sẽ gặp phải mầm tai vạ, hoàng đế đối diện chỉ lo xem tranh, không có cảm xúc gì nhưng Nạp Lan Tính Đức vẫn vội vàng xuống nước: “Nương nương là người tài hoa, thần cùng hoàng thượng đang bình phẩm một bài thơ, không bằng Nguyên quý nhân cũng xem một cái.”

Nạp Lan ra đời trong gia đình giàu có, tính tình phóng khoáng, yêu thích người tài hoa, muốn mời Nguyên quý nhân xem xét cũng chỉ là ý định đơn thuần, không hề suy nghĩ nhiều. Nguyên quý nhân lại đã lâu không thưởng thức, biện giải thơ ca, hiện tại trước mặt hoàng đế dĩ nhiên vô cùng vui lòng.

Huyền Diệp vừa nhìn sách liền quên tất cả, ba người hăng hái thảo luận, mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, rất náo nhiệt, trực tiếp lạnh nhạt một người khác.

Cũng may Thanh Hoàn rất ngốc nghếch, nhìn bọn họ thi thư tài hoa hơn người, trong lòng chỉ hâm mộ mà không có cảm xúc gì khác, một mình ngồi một chỗ đọc sách.

Nữ tử tài hoa tự nhiên làm cho người ta vui tai vui mắt, Huyền Diệp thật sự có chút kích động muốn để Nguyên quý nhân tối nay ngủ lại. Chỉ là ngẩng đầu nhìn nữ tử một thân một mình đằng xa kia, khóe miệng mỉm cười, hết nhìn cửa sổ lại xem sách vở, ngay lập tức xóa sạch sẽ hoa tâm trong lòng. Cho nên lúc Nguyên quý nhân rời đi, hoàng thượng chỉ nhàn nhạt dặn dò một tiếng, cũng không nói gì khác.

Nguyên quý nhân vừa đi, Huyền Diệp liền mở miệng: “Thanh Hoàn, qua đây.”

Thanh Hoàn lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, hắn cầm tay của nàng nhẹ giọng hỏi thăm: “Có lạnh không, đi nghỉ trước đi.”

Nàng gật đầu một cái nhìn hắn nhưng lại không động đậy.

Huyền Diệp cau mày: “Lạnh vậy sao không đi?”

“Ta muốn ngủ cùng ngươi.”

Ở cùng với nàng, không cần hỏi thăm nàng nghĩ gì, nàng sẽ trực tiếp nói cho hắn biết bất kỳ suy nghĩ nào trong lòng, không cần hỏi nhiều thêm một câu.

Đưa tay ôm nhrj gương mặt nàng: “Vậy có thể nàng sẽ phải đợi thêm một canh giờ.”

Bên ngoài thật sự rất lạnh, cơm tối nàng cũng không muốn ăn nữa, đêm qua cũng chưa ngủ ngon, cười nói: “Ha ha, ta cảm thấy vẫn chờ công tử làm ấm chăn thì tốt hơn.”

Sớm nhìn ra nàng lạnh đến mức run rẩy lại cố tình trấn định tự nhiên cam nguyện chờ đợi.

Bởi vì thật sự là rất rất rất không quen, có thể cùng hắn ở một chỗ trong thời gian ngắn. Cho nên nàng mở to mắt, cắn mu bàn tay mình, là thật.

Sau đó lại cắn, đúng là thật.

Cuối cùng cười rộ lên.

Nàng lớn như vậy, cha mẹ yêu thương là tự nhiên, huynh trưởng yêu thương muốn nhường nhịn, hạ nhân yêu thương xuất phát từ thân phận tiểu thư. Chỉ là yêu thương ấy từ hai năm trước đã mài mòn rồi biến mất không còn gì. Quên hết. [diendan]{le.quy.don}Mấy tháng mới đổi được một lần gặp nhau, tình cảm bùng lên mới cảm thụ được rõ ràng. Nàng thương hắn như thế, lại phải rời xa lâu như vậy. Bây giờ ngày nào cũng được bồi hắn, cảm thấy có chút không quen. Trong lòng lại bắt đầu kích động.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại giống như mèo con không an phận, đến lúc an tâm ngủ thiếp đi lại ngửi thấy hơi thở người nào đó, lập tức tỉnh lại.

Nàng ôm hắn, mái tóc đen dài khẽ chạm vào làn da hắn.

“Nàng vui không?”

Thanh Hoàn gật đầu một cái.

“Mặc dù về sau trẫm không thể mỗi ngày đều ở đây cùng nàng, nhưng trong lòng trẫm thích nhất nàng.”

Thanh Hoàn ôm hắn, suy nghĩ nói: “Ta hiểu.”

“Công tử, có muốn về sau ta sửa lại lời gọi ngươi là hoàng thượng không?”

“Lúc không có người, nàng gọi trẫm là tướng công cũng được.”

Thanh Hoàn cười khanh khách, sau đó lại lo lắng: “Ta học không tốt, có phải công tử rất không thích không?”

Huyền Diệp ôm nàng, cúi đầu hôn trán nàng một cái.

“Nàng đọc sách nhiều rồi lại đa sầu đa cảm, trẫm còn lâu mới thích.”

Nàng giống như nhận được thánh chỉ, vô cùng vui vẻ.

“Có thể đọc nhiều sách tự nhiên là tốt, nhưng không thông minh, có phải không nên học đúng không?”

“Hoàn nhi nói rất đúng, học những thứ kia làm cái gì, trẫm chỉ thích nàng như bây giờ thôi.”

Cho nên có vài chuyện hắn mới có thể mắng nàng không căn cứ.

“Ta vẫn cảm thấy –”

Thanh Hoàn còn chưa nói hết, tay nam tử ôm nàng bắt đầu không an phận, còn có một gia hỏa trên người cũng không an phận đang rục rịch ngóc đầu dậy đụng vào thân thể nàng.

Hắn cúi đầu hôn rải rác khắp nơi, nàng vẫn còn tự nói một mình: “Ta cảm thấy – sau này vẫn nên mời một tiên sinh dạy học. Diệp công tử tính tình ôn hòa nên yêu cầu rất thấp với ta, có học hay không cũng không sao. Nhưng mà vẫn nên học một chút, ít nhất có thể đối phó với hoàng đế bệ hạ nghiêm khắc. Ta thấy tính khí hắn cũng không tốt đâu.”

Nàng ầm ĩ quấy rầy đến hắn, thứ đang chờ đợi đột nhiên ưỡn lên. Quá mức nóng lòng nên bên trong có phần trúc trắc. Bởi vì đột nhiên bị xâm nhập, nữ tử dưới người cong người lên, đôi tay ôm lấy vai hắn.

Huyền Diệp sợ nàng khó chịu, không dám mạnh mẽ mà từ từ chuyển động, những lời nói trong miệng Thanh Hoàn sớm bị bẻ gãy bay ra.

Bởi vì tẩm cung ấm áp, nhiệt độ cơ thể hai người nhanh chóng ấm lên, khuôn mặt tròn tròn của nàng trở nên đỏ rực, ánh mắt giống như lần đầu tiên gặp thấy hắn, nhìn thẳng rất chuyên chú.

Huyền Diệp dường như phát điên, đầu óc chợt lóe lên hình ảnh cha nàng tự sát. Nàng có thể hận hắn không, về sau sẽ không bao giờ nhìn thấy vẻ mặt yêu hắn sâu đậm nữa, đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

Ma sát cực nhanh khiến Thanh Hoàn đau đớn phát ra tiếng kêu. Tiếng thét này so với tình dược còn mạnh hơn.

Đầu óc choáng váng, lời nói trong miệng nữ nhân chuyển hóa toàn bộ thành động lực.

Kết quả là Huyền Diệp khiến Thanh Hoàn phát khóc, lúc thả chậm tốc độ, hắn mới nghe rõ lời từ nãy vẫn nói là đau.

Hắn bắt đầu tẩy não, nói: “Không đau.”

“Đau.”

“Từ từ sẽ hết đau.”

“Đau.”

Nàng không phối hợp sẽ không thể hưởng thụ niềm vui sướng, khoái lạc được.

Hắn khẽ hôn đôi gò bồng đảo cao vút mềm mại, chậm rãi tiến lên.

Một đầu tóc đen dài đến eo xõa trên giường, đối diện với một đôi đen lúng liếng nhìn chằm chằm hắn, đôi môi vểnh, rõ ràng ý nói, ngươi vẫn muốn đi lên sao?

Huyền Diệp trong lòng đấu tranh, cúi đầu cắn bờ vai trắng nõn của nàng.

Nàng kêu một tiếng. Biểu hiện phản tác dụng hết sức rõ ràng, Thanh Hoàn tự hỏi phía trên cắn đau hay phía dưới đau hơn? Dường như phía trên đau hơn.

Toàn thân không thoải mái, chính là không thoải mái, ngủ như nào cũng không thoải mái. Cuối cùng xoay người không nhìn hắn.

Một lần, hai lần, ba lần.

Nàng quay lại thị uy: “Lần sau ta sẽ không thoát y đi ngủ.”

Huyền Diệp tiến tới ôm eo nàng, trầm thấp khàn khàn nói: “Lần sau trẫm muốn ngươi tự mình cởi xuống.”

Hắn định nhận lỗi, chỉ là nàng quá dễ dụ, nói chuyện cười sẽ không bực như trước nữa. Nữ nhân lập tức vùi trong ngực hắn, ngủ thiếp đi.

Đại khái là bọn họ cực kì vui sướng nên không để ý đến thời gian, biết nhau lâu như vậy, thì ra là hắn không hiểu rõ nàng chút nào.

Mỗi lần gặp hắn đều biểu hiện rất là vui vẻ, yêu cầu của nàng đơn giản như thế, mỗi ngày gặp mặt một lần là thỏa mãn.

Huyền Diệp hơn 20 tuổi, phụ mẫu đều mất, từ nhỏ tranh quyền đoạt lợi, bây giờ lúc nào cũng phải đề phòng cẩn thận, rất ít khi được hưởng thụ một ngày vui vẻ nhẹ nhõm, thoải mái thời gian. Lúc này hưởng thụ hạnh phúc mà vẫn phải len lén gạt nàng tất cả mọi chuyện, chỉ sợ giấc mộng hạnh phúc này sẽ bị phá vỡ.

Nếu người khác được sủng ái, khó tránh khỏi sẽ bị người ghen tỵ nói xấu sau lưng. Duy chỉ có Kỵ phi không có ai dám nói gì, phụ thân là đại thần vừa bị xử tử, sau đó nữ nhi được thăng thiên cực kì sủng ái. Y theo tính tình hoàng thượng, nhất định là trước nóng sau lạnh, giết trở tay không kịp. Người trong cung hầu hạ lâu năm hiểu rõ tính tình hoàng thượng nhưng Kỵ phi lại không biết gì cả.

Mùa đông ánh mặt trời ấm áp làm cho lòng người nở gan nở ruột. Hoàng đế vừa mới đấu khẩu với đám nho gia trở lại, về cung đúng lúc thấy Kỵ phi cùng Nhữ Văn hát ca dao. {diendan}[le.quy.don] Quét sạch ưu phiền, chậm dần bước chân, nhẹ nhàng đi tới. Sau đó yên lặng lắng nghe. Bài hát này không phải ca khúc của người Mãn Thanh, làn điệu tuyệt đẹp ngược lại có điểm giống tình khúc phía Bắc Trường Thành.

Huyền Diệp đi tới ôm eo nàng, ngồi cạnh nàng cùng nhau nhìn nước hồ.

“Sao trẫm không biết Hoàn nhi hát lại êm tai như vậy?”

Thanh Hoàn nghiêng đầu vui mừng nhìn hắn: “Sao ngươi đến đây?”

Nhữ Văn vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Huyền Diệp nhìn nàng, hơi mỉm cười nói: “Nhữ Văn, trẫm nghe chủ tử nói ngươi có người yêu mến, công tử nhà nào, có muốn kết hôn không?”

Hoàng thượng vừa hỏi như vậy, Nhữ Văn lập tức đỏ mặt, sau đó liếc mắt nhìn Thanh Hoàn, có chút cà lăm nói: “Nô tỳ, nô tỳ, hiện tại chưa muốn lập gia đình.”

Hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không thích thú gì nhiều, nắm tay Thanh Hoàn, nhẹ giọng nói: “Hoàn nhi, vài ngày nữa trẫm muốn xuất cung, nàng muốn đi cùng không?”

Nữ tử đối diện mở to hai mắt, không thể tin được nhìn hắn, sau đó cười thật to.

“Quá tốt á! Quá tốt á!”

Huyền Diệp nhìn vẻ mặt vui sướng của nàng, trong lòng có chút căng thẳng, ôm eo nàng nhỏ giọng hỏi: “Nàng rất muốn đi ra ngoài đúng không? Đã sớm muốn rời cung rồi hả?”

Hoàn nhi cong cong mắt nhín phía hắn nói: “Không phải vậy đâu, chỉ là chuyển sang nơi khác có cảm giác rất mới mẽ.”

Hắn thất rất vui, như có điều suy nghĩ, gật đầu một cái, bộ dáng nàng nói rất đúng.

Hoàng đế xuất cung vốn là tính thế tương đối lớn, nhưng hắn cải trang đi tuần vì có chánh sự phải làm, cũng không cho đại thần biết, chỉ tuyên bố bị bệnh một ngày không thể vào triều.

Ra khỏi hoàng cung cảm giác toàn thân đều thoải mái.

Thanh Hoàn quả thật muốn vui đến quên cả trời đất rồi, lúc trong cung chỉ nghĩ tới biện pháp cùng hắn vui vẻ một chút, vừa ra ngoài đã thèm ăn muốn chết rồi.

Nàng còn là một tiểu cô nương, cầm trong tay mứt quả người khác không nói cái gì, nhưng hắn hết sức sĩ diện, phía sau tuy chỉ đi theo mấy người, chung quanh đều là đại nội cao thủ ẩn núp, còn có mật thám hắn huấn luyện từ nhỏ. dien[dan]le[quy]don Muốn hắn cầm những thứ đồ này để ăn thật không ra thể thống gì.

Hai vợ chồng cộng thêm một quản gia xuất cung là ba người, ra đường phố náo nhiệt càng đi càng xa, cuối cùng đến đoạn giao phố xá sầm uất, ba người tìm một quán rượu ngồi xuống.

Người tới mặc cẩm y tơ lụa, quần áo đắt tiền, lão bản tất nhiên vô cùng nhiệt tình.

Đến lầu hai quan đài, đại khái hắn rất sạch sẽ, sạch sẽ có chút quá mức, quản gia lau đi lau lại lau sạch sẽ mấy lần, cuối cùng vẫn cau mày như cũ không chịu ngồi xuống.

Thanh Hoàn trực tiếp lấy ra khan tay mình đặt ở trên ghế, trêu ghẹo nói: “Diệp công tử, khăn của ta chưa dùng qua lần nào, mời ngồi.”

Huyền Diệp giơ tay lên khăn đặt ở lòng bàn tay ngồi xuống: “Cái ghế này khác với các ghế khác thường ngồi, ta nhìn một cái xem nó thế nào.”

Mang bộ dáng nghiêm chỉnh, nàng nghiêng đầu hỏi hắn: “Công tử nhìn ra chuyện gì chưa?”

Hắn nhìn bộ dáng xem kịch vui của nàng, nhỏ giọng nói: “Ta thấy nàng ngứa da muốn ăn đòn, dám giễu cợt ta.”

Nàng cười ha ha, nhìn chung quanh một chút, chỗ này quả thật rất thanh nhã, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, chung quanh giống như diễn trò, trong lòng luôn là lạ.

“Công tử, có phải ngươi bao cả quán rồi đúng không?”

Hắn rất tùy ý gật đầu.

Thanh Hoàn không vui: “Vậy chúng ta xuất cung làm gì? Bị một đám nhìn người, việc này không có ý nghĩa.”

“Nghĩ nhiều làm gì? Ngươi cứ ăn uống tốt là được.”

“Ta còn muốn đi chùa chiền lễ tạ, có phải không đi được đúng không?”