Buổi sáng ở thành Lâm An tương đối yên tĩnh hơn buổi sáng ở nông thôn. Mọi người không cần phải dậy sớm để ra đồng cày cấy, làm nông,…không gian yên tĩnh làm cho người ta không muốn dậy.

Du Tử Khâm nằm cuộn tròn trong lòng Sở Hiên, tứ chi dán sát vào cơ thể rắn chắc mà ấm áp kia.

Cơ thể của Du Tử Khâm rất lạ, vào lúc trời nóng thì nhiệt độ cơ thể rất cao, dễ dàng đổ mồ hôi, nhưng khi thời tiết chuyển lạnh thì lại không chịu được, luôn phải tìm nơi sưởi ấm.

Tuy hiện tại đang là mùa hè, nhưng vào buổi sáng sớm, trời vẫn khá là lạnh.

Sở Hiên đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng vẫn nằm yên, tay khoát lên hông Du Tử Khâm, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Chỉ có những lúc như thế này nàng mới chủ động thân thiết với hắn, hắn mới có thể quang minh chính đại mà ôm nàng.

Tình cảm của hắn giành cho nàng, nó đã sâu sắc đến mức đến chình hắn cũng không kiểm soát được. Vì vậy trước khi xác định được suy nghĩ của nàng đối với hắn, trước khi chắc chắn rằng nàng cũng yêu hắn, hắn không thể để nàng phát hiện ra tình cảm của mình.

Trải qua thêm một lúc, Du Tử Khâm bắt đầu động đậy, khẽ ưm một tiếng, sau đó từ từ mở mắt ra.

Đập vào mắt nàng là một gương mặt tuấn mĩ, vẫn còn mang nét trẻ con, lông mi dài, rậm rạp, theo động tác nhắm mắt lại của thiếu niên đã che khuất đi đôi mắt phượng trong sáng, dịu dàng thường ngày.

Cánh tay rắn chắc, hữu lực đang đặt trên eo nàng, ôm cả người nàng vào trong lòng. Tuy thiều niên chỉ mới 15, nhưng thân hình lại hết sức cao lớn, khiến cho cơ thể của nàng nằm gọn trong ấy, cơ hồ có thể che khuất nàng.

Cứ mỗi sáng sớm thức dậy, nàng đều có thể nhìn thấy một bức mĩ nhân say ngủ đồ như thế này, nàng vẫn không quen nổi. Nàng luôn cảm thấy tư thế của cả hai không thích hợp, nàng cũng đã từng răn dạy Sở Hiên nhiều lần, nhưng hắn không đồng ý, tuy nhiên, những lúc SỞ Hiên có việc, phải rời núi một hai ngày thì nàng lại không ngủ được, vì thế đành thôi.

Sở Hiên rất tuấn tú, nàng biết, ngay cả chính nàng cũng thường xuyên đỏ mặt khi nhìn vào hắn ( ngu vừa vừa thôi), đôi lúc nàng nghĩ, cứ nhìn dung nhan tuấn tú này đến hết đời cũng không sai, vừa bổ mắt, vừa tâm tình thoải mái.

Thật ra Du Tử Khâm chưa hề phát hiện, nàng không hề muốn Sở Hiên đi lấy thê tử, sinh con ,… Du Tử Khâm tuy hơi ngốc, nhưng là một cô nương tương đối thẳng tính, nàng sẽ không bắt ép mình làm hay nói những việc mà mình không muốn.

Vì nàng không muốn Sở Hiên đi lấy người khác, nên trước giờ nàng chưa bao giờ nhắc nhở Sở Hiên về điều này, vì nàng thích cái ôm ấm áp của SỞ Hiên, nên nàng không quá cố chấp về chuyện ngủ chung, dù Sở Hiên đã trưởng thành.

Nhưng Du Tử Khâm chưa bao giờ suy nghĩ, tại sao mình lại có những ý nghĩ như vậy. Có lẽ khi nàng chú ý đến những điều này, nàng sẽ minh bạch tình cảm của chính mình. Tuy nhiên, khi đó là khi nào, thì không ai biết.

Chợt, cánh tay khoát bên hông Du Tử Khâm động đậy, càng siết chặt nàng hơn. Người nào đó cũng khẽ lật người, biến tư thế hai người nằm nghiêng ôm nhau thành Sở Hiên đè lên cơ thể của Du TỬ Khâm.

Vùng ngực của Sở Hiên áp chặt vào ngực Du Tử Khâm , làm nó hơi biến dạng, cái đầu vùi vào cổ nàng, môi đặt tại vùng cổ nhạy cảm, như có như không khẽ chạm vào, khiến Du Tử Khâm nổi cả gai ốc.

Nàng liền kháng nghị, vỗ vỗ đầu Sở Hiên với mong muốn hắn sẽ tỉnh dậy.

Người nào đó không nghe lời, giọng nói ồm ồm :” Một tí thôi, ngủ thêm một tí thôi, ưm.!?”

Vừa nói còn nhúc nhích sơ thể, khiến ngực hắn ma sát với ngực Du Tử Khâm. Du Tử Khâm chỉ cảm thấy như bị điện giật, mặt đỏ gay.

Tức giận đánh một cái thật mạnh vào gáy của Sở Hiên:” Có dậy không hả?”

Biết nàng đã tức giận, Sở Hiên không làm quá nữa. Mở đôi mắt hoa đào còn mang vẻ ngái ngủ, biểu tình phi thường tội nghiệp chọc người thương mến.

Du Tử Khâm cũng thoáng áy náy, nhưng nàng không thể không làm vậy. Đỏ mặt leo xuống giường, chạy nhanh đi rửa mặt, không để ý đến hắn nữa.

Bởi vậy mà nàng đã không nhìn thấy được vẻ mặt thỏa mãn như mèo vừa ăn vụng được mỡ của người nào kia.

Sở Hiên cười thầm trong bụng, tuy là hơi ít, nhưng buổi sáng hôm nay ăn vậy là đủ rồi.

Sau khi cả hai xong xuôi, tiểu nhị bắt đầu bưng đồ ăn sáng đến tận phòng. Vì chỉ mới tới kinh thành, chưa kịp điều tra kĩ càng nơi này như thế nào, nên cả hai cũng hạn chế xuất hiện ở bên ngoài.

Điều này làm DU Tử Khâm buồn bực không thôi, tuy hồi ở trên Đào Hoa sơn cũng yên tĩnh không kém, nhưng ít nhất nàng còn có thể nấu ăn, trồng rau cho đỡ buồn, nhưng còn ở đây, chuyện gì cũng có người hầu hạ, không thể làm gì, chỉ ngồi trong phòng ngẩn người, là ai cũng phải chán nản.

Cũng may là nàng không đợi lâu. Sau 3 ngày, Lôi đã cung cấp thông tin đầy đủ về lực lượng hiện có ở kinh thành, vì chuyện lần này có độ nghiêm trọng cao, ảnh hưởng đến sự an toàn của chủ nhân bọn họ nên cả 4 người phong, hỏa, lôi, điện đều tề tựu đầy đủ.đây cũng là lần đầu tiên, Du Tử khâm được nhìn thấy 4 người bọn họ.