Nàng có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn Trương Tuấn, bởi vì câu nói bất thình lình của hắn mà làm cho nàng lại càng hoảng sợ, chăn gối trong tay rơi xuống đất.

“Tới đây.” Trên mặt của hắn không có biểu cảm gì, nhưng miệng hắn vẫn lặp lại 2 chữ đó.

Do dự trong chốc lát, nàng nhẹ nhàng di chuyển bước chân, đi từ từ đến trước mặt hắn, nàng nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

“Nằm xuống.”

Hắn dùng giọng điệu mệnh lệnh nói với nàng, nhìn về chỗ nằm còn lại kế bên hắn, không thể nhìn thấu ánh mắt của hắn đang muốn gì.

“Không. . . . . . Không cần. . . . . . Ta. . . . . . Ta ngủ. . . . . .”

Nàng muốn nói nàng ngủ ở gác xép là được, nhưng lời còn chưa dứt, lại bị hắn mở miệng ngăn trở.

“Không cần để ta nói lại một lần nữa.” Hắn trở mình, đưa lưng về phía nàng, thanh âm lạnh lùng nói.

Cả người cứng ngắc đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc lên chăn giường, cả người nàng run lên.

Trước kia khi tựa vào lồng ngực Trương Tuấn thật ấm áp, nhưng mà lúc này, hắn không còn là hắn trước kia, nàng nhận ra, tình cảm giữa bọn họ đã không còn nữa, mà hắn, lại cố chấp là không chịu buông tay.

“Trương Tuấn. . . . . .”

Nàng lẳng lặng nằm ở bên cạnh của hắn, thấp giọng gọi tên của hắn, nàng có thể ngửi thấy mùi hương trên người hắn, từ khi bọn họ yêu nhau cho tới nay, lần đầu tiên cùng ngủ chung giường, 2 thân thể nhau cách rất gần, mà tâm, lại cách quá xa.

“Trò chơi giờ mới bắt đầu, ngươi chuẩn bị tinh thần đi.” Thanh âm lạnh lùng của hắn lần nữa bay vào lỗ tai của nàng, rất hiển nhiên, hắn cũng không cho nàng nói bất kì câu nào.

Hít một hơi dài, nàng không dám nhiều lời nữa, nặng nề nhắm mắt lại, giờ phút này nàng đã không còn khí lực để suy nghĩ Trương Tuấn sẽ làm gì để đối phó với nàng, nàng không sợ còn cái gì, chỉ cần hắn không thương tổn người nhà của nàng là được.

Đèn ngủ đã tắt từ lúc nào, trong phòng thật in lặng, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, rơi vào chổ 2 người nằm, giống như tầng sương bao lấy lòng của Liền Tịch Tịch.