Nhược Vân vào phòng, đầu tiên là nhìn quanh một lần, cuối cùng mới nhìn qua Liền Tịch Tịch.

“Cái phòng này rất đẹp.”

Đây là câu đầu tiên mà Nhược Vân nói khi vào nhà , ánh mắt gắt gao chằm chằm vào Liền Tịch Tịch.

“Ngươi có gì muốn nói với ta?”

Nàng không có ý định hùa theo câu Nhược Vân nói, đi đến trong phòng bếp rót một ly nước sôi để nguội đưa cho Nhược Vân, Liền Tịch Tịch lạnh nhạt mở miệng hỏi.

“Ta hi vọng ngươi có thể cùng Trương Tuấn ly hôn. Như ngươi đã thấy, bụng của ta đã mang thai 1,2 tháng. Ngươi nói, nếu như bụng ta lớn hơn chút, chạy tới trước mặt cha mẹ Trương Tuấn nói đây là cháu của Trương gia, ngươi đoán 2 người đó nghĩ như thế nào?”

Tiếp nhận ly nước Liền Tịch Tịch đưa, nàng không có uống một ngụm, mà trực tiếp đặt trên bàn trà phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon, nói. Nghe được lời của nàng, Liền Tịch Tịch châm chọc cười, đứng dậy, đi đến cửa sổ thủy tinh bên cạnh phòng khách, bên ngoài, cây tường vi ra hoa nở rộ thật đẹp. Nàng nhớ rõ cây tường vi này là nàng cùng Trương Tuấn cùng trồng nên, chỉ tiếc hiện tại cảnh còn mà người thì thay đổi .

“Như thế nào? Ngươi không nói lời nào là có ý gì? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ không làm như vậy sao?” (k hiểu câu này NV muốn nói gì @@)

Thái độ Liền Tịch Tịch làm cho Nhược Vân nhiều ít có điểm căm tức, nàng hôm nay tới chính là khiêu khích, nàng cho rằng Liền Tịch Tịch sẽ kích động, nhưng hiện tại là Liền Tịch Tịch không để nàng vào mắt, nàng không thể không hoài nghi, sự uy hiếp của nàng không biết có tác dụng hay không.

“Bá phụ bá mẫu chắc 2 tuần sau mới ở Hawai trở về, đến lúc đó, bụng của ngươi hẳn là cũng đủ lớn rồi, nếu như ngươi có thể xác định trong bụng là bé trai, ta nghĩ bọn họ sẽ rất thích.”

Liền tịch tịch cười nhạt một tiếng, biểu lộ cũng đủ mẫu nghi thiên hạ (ý ở đây là LTT giống như một vị hoàng hậu đầy khoan dung với mấy vị tiểu thiếp của tướng công mình ==!), nàng không có tức giận, không có tức giận, càng không có hét to hay không kiềm chế được tâm trạng.

Nhược Vân bị phản ứng của Liền Tịch Tịch dọa ngây người, ánh mắt của nàng híp lại, mang theo một tia hoài nghi giọng điệu hỏi:

“Ngươi đây là ý gì?”

“Ta rời khỏi, chúc phúc ngươi cùng Trương Tuấn. Chỉ cần ngươi có biện pháp để cho ta cùng Trương Tuấn ly hôn.”

Nàng xoay người, đi đến trước mặt Nhược Vân nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó lại nói:

“Có lẽ, ngươi cũng giống ta, cũng không thể hiểu rõ hắn.”

“Ngươi có ý tứ gì? Ngươi cho là ngươi có thể nhìn thấy suy nghĩ của hắn? Ta khuyên ngươi tự có ý thức rời đi, sớm đi cùng Trương Tuấn ly hôn, đến lúc đó làm cho Trương Tuấn không nhớ ngươi rồi, ngươi lại trở lại.” (chém >.