“Không thể nào…Cha ta sao có thể giết hắn…” Giọng nói của Tuệ Mẫn run lên, tưởng chừng như bức tường thành lí trí của ả sắp bị sụp đổ vì từng cú sốc mà Liễu Diễm Tư đem đến cho ả rồi.
Sao y lại nói như thể nắm rõ mọi thứ trong tay.
Y đã sớm biết Liễu Chi không phải con gái mình.
Y cũng đã biết nàng cùng tình nhân mưu kế để y đổ vỏ.
Thậm chí y còn biết cả chuyện cha ả đã ra tay gi ết chết tình nhân của ả năm xưa, cũng là cha ruột của Liễu Chi.
Chuyện này ngay cả ả cũng chẳng thể ngờ tới.
Mọi chuyện, cứ như một đống dây rối tung lằng nhằng cuối cùng cũng gỡ được nút thắt mà liên kết rành mạch lại với nhau.
Và khi mọi nút thắt được tháo gỡ, cũng là lúc mọi người bàng hoàng và sốc với sự thật ẩn sâu trong đó.
“Còn gì muốn nói không?” Liễu Diễm Tư hỏi Tuệ Mẫn.

Như nhớ ra gì đó, lúc này y bỗng nói: “À, ta còn quên hỏi ngươi một chuyện.”
“Năm đó Nhược Mộng có phải là do tên đó đưa cho ngươi để ngươi hại chết Liễu Nguyệt không?”
Biểu cảm trên gương mặt của Tuệ Mẫn nhìn Liễu Diễm Tư hệt như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Hết kinh ngạc lại đến hoảng sợ thất thố.

Dường như chính nó đã bán đứng ả.
Người ta khi âm thầm làm việc đó thường sẽ hay nói câu “thần không biết quỷ không hay”, nhưng có lẽ Liễu Diễm Tư đã trên cơ cả hai vị này rồi.
Sao y còn biết cả chuyện đó?
Tuệ Mẫn hoảng loạn nghĩ.
Mọi chuyện vốn chỉ có duy nhất ta và Từ Hạnh biết, tại sao giờ lại thành ra chuyện gì y cũng hay vậy?
Thậm chí Diễm Tư y còn chẳng buồn vạch trần nó ra, vậy chẳng phải hơn chục năm qua ta sống bên cạnh y như một con hề sao?
Tuệ Mẫn vô thức vò đầu, trong đôi mắt có thể thấy nàng đang lo sợ đến mức nào.
“Nói, có phải không?” Liễu Diễm Tư âm trầm hỏi.
“Đó là y xúi giục ta làm vậy…Ta không biết gì hết.” Tuệ Mẫn đau khổ đáp.
Liễu Diễm Tư khẽ nâng mắt, hỏi: “Vậy là ngươi đã thừa nhận.”
Tuệ Mẫn cả người cơ hồ đã lạnh toát gật đầu.
“Mọi chuyện là như thế nào?” Y hỏi.

Tuệ Mẫn: “Đó là vào một ngày tối muộn của mười sáu năm về trước…”

Mười sáu năm trước, khi Liễu Chi mới hơn hai tuổi, Liễu Nguyệt thì được vài tháng tuổi.
Lâm Uyên Các.
“Huynh lại tới tìm ta làm gì? Huynh đã hứa sẽ không quay lại rồi cơ mà.” Tuệ Mẫn khẽ nói.
Từ Hạnh cởi áo choàng đen đang khoác bên ngoài ra rồi tuỳ tiện vứt nó xuống ghế, gã bình thản coi như đây là nhà của mình.

Chờ đến khi tự rót tự uống tách trà hoa cúc thượng hạng trên bàn xong thì mới đáp: “Nàng làm gì gấp vậy, ta là vì nhớ nàng nên mới tới thăm nàng mà.”
Tuệ Mẫn sốt sắng vì sợ sẽ có người phát hiện ra liền tức giận nói: “Giờ đã là nửa đêm rồi huynh còn dám tới.

Nếu để Diễm Tư bắt gặp thì hai chúng ta xong đời đấy.

Huynh nghe ta mau về đi.”
“Chưa gì đã gọi tên nhau thân mật như vậy rồi, có vẻ quan hệ giữa nàng và hắn khá tốt nhỉ?” Từ Hạnh có chút ghen tức nói, “Nhưng ta nghe nói Liễu Diễm Tư vừa đưa về nhà thêm một vị nhị phu nhân xinh đẹp mới, tên là Hương Cẩm Lan đúng không?”
Nhắc đến chuyện gì không nhắc, lại nhắc ngay đến cái gai trong mắt Tuệ Mẫn bấy lâu nay.

Ả gằn giọng nói: “Huynh biết chuyện rồi?”
“Đương nhiên là ta phải biết chứ.” Từ Hạnh nói, “Mẫn Nhi, ta nói cho nàng biết, nếu nàng không phô trương uy thế cho nữ nhân đó thấy thì không sớm thì muộn ả ta cũng sẽ leo lên đè đầu cưỡi cổ nàng thôi.”
Tuệ Mẫn cay nghiệt nói: “Ả chỉ là một nữ nhân bần hàn vì mang thai ngoài ý muốn với Diễm Tư nên mới được y đưa về nhà, ta tin chắc chắn y yêu ta hơn ả hồ ly đó.”
“Chúng ta không thể nói trước được điều gì đâu.” Từ Hạnh nói, “Để ta bày cho nàng kế này.”
Xì xào một hồi, Tuệ Mẫn hai mắt mở to nhìn Từ Hạnh, vội nói: “Không được, làm vậy nếu như để…”
“Liễu Diễm Tư sẽ không thể biết.” Từ Hạnh trấn an nàng, “Ta được người quen giới thiệu mua một loại độc vô cùng hay, để ta lấy ra cho nàng xem.”
Nói rồi gã lấy ra một gói giấy nhỏ trong người, mở ra cho Tuệ Mẫn xem.

Từ Hạnh bắt đầu giải thích: “Người đó nói rằng chỉ cần để người nàng muốn hại hít phải thứ độc này.

Tuy không gây chết người ngay nhưng độc sẽ âm thầm ngấm vào cơ thể, bám rễ sâu trong đó, rồi bỗng dưng đến một ngày đẹp trời nào đó.

Bùm…chết không rõ nguyên nhân.”

Thấy Tuệ Mẫn bắt đầu dao động, đáy mắt Từ Hạnh loé lên tia nham nhiểm, gã nói tiếp: “Nàng yên tâm, độc này là kịch độc, sau khi giết người xong sẽ không để lại chút dấu vết nào trên người.

Duy chỉ có việc trong khoảng thời gian độc phát triển trong cơ thể, người bị trúng độc sẽ có cảm giác buồn ngủ nhiều hơn, độc càng thấm lâu thì thời gian ngủ càng nhiều.

Khi độc đã hoàn toàn lan ra cơ thể, kẻ đó sẽ được nhắm mắt ngủ một giấc vĩnh hằng.”
Tuệ Mẫn bỗng nổi da gà vì độ âm thầm đến chết người của nó, ả nghi hoặc hỏi: “Thật sự có loại độc như vậy sao?”
“Đương nhiên là có rồi.

Nàng không biết ta đã phải tốn bao nhiêu tiền vì nó đâu.” Từ Hạnh nói, “Nhưng ta đối với nàng chung quy vẫn luôn dễ dãi, nàng đưa cho ba mươi lượng vàng, thứ độc này liền thuộc về nàng.”
“Ba mươi lượng vàng?!”
Từ Hạnh gật đầu, còn nói thêm: “Nàng suy nghĩ cẩn thận chút, số tiền ít ỏi này đổi lấy được việc kẻ làm chướng mắt nàng sau này sẽ biến mất khỏi tầm mắt nàng, không thể ảnh hưởng tới cuộc sống và địa vị của nàng trong Liễu gia nữa.

Nàng thấy ta nói có đúng không?”
Tuệ Mẫn ngẫm nghĩ trầm từ, cuối cùng đáp: “Chàng cho ta chút thời gian, đây là việc hệ trọng.

Ta muốn cân nhắc kĩ.”
“Được.” Từ Hạnh nói, gã sẽ không cố ép Tuệ Mẫn để phòng trường hợp già néo đứt dây.
Mấy ngày sau đó Tuệ Mẫn tưởng chừng bản thân đã có thể buông bỏ được cái ý định hạ thủ thì nàng chợt nhận ra Liễu Diễm Tư dạo gần đây hiếm khi tới thăm mình, số lần y tới Lâm Uyên Các cũng đã vơi đi rất nhiều.
Ả kêu người điều tra, cuối cùng nhận được tin Liễu Diễm Tư thường xuyên lui tới Nhạn Uyên Các của Hương Cẩm Lan, thậm chí còn hay ở qua đêm trong đó.
Lòng đố kị của phụ nữ khi đã lên tới đỉnh điểm thì không còn có gì có thể vãn hồi được nữa.
Tuệ Mẫn lo lắng Liễu Diễm Tư sẽ cưng chiều Hương Cẩm Lan hơn ả ta.
Sợ rằng những thứ ả đang có rồi sau này sẽ phải nhường lại cho Hương Cẩm Lan.
Ả ta lo sợ, vì thế sau một tháng trằn trọc mất ăn mất ngủ.

Tuệ Mẫn cũng quyết định đi đến bước cuối cùng.
Nhược Mộng, ta sẽ dùng đến nó.
Hôm đó ả ta nhân cơ hội Hương Cẩm Lan tới nhà bếp liền lẻn vào Nhạn Uyên Các.


Dù sao người hầu ở Nhạn Uyên Các lúc đó cũng ít, nàng ta cùng tâm phúc của mình ra tay cũng thuận lợi.
Chỉ là ngoài ý muốn, vốn ban đầu định rắc thuốc ra giường của Hương Cẩm Lan.

Nhưng khi bước vào phòng, hai người chợt nhìn thấy Liễu Nguyệt ba tháng tuổi đang nằm trong chiếc nôi nhỏ.
Một ý nghĩ nham độc chợt loé lên, Tuệ Mẫn không muốn để Hương Cẩm Lan chết nữa.

Vì Hương Cẩm Lan thương Liễu Nguyệt, vậy nếu ả gi ết chết Liễu Nguyệt thì chẳng phải Hương Cẩm Lan cũng sẽ đau lòng rồi hoá thành tâm bệnh và ngã xuống hay sao.

Liễu gia cùng Liễu Diễm Tư chẳng phải sẽ lại thuộc về duy nhất nàng rồi sao?
Nghĩ vậy, không hiểu sao cả người ả ta chợt cảm thấy thoả mãn khó tả, sau đó ả ra tay.

Mà khi đó, Liễu Nguyệt cũng vừa lúc mở to đôi mắt to tròn đen láy ra nhìn ả ta.
Ánh mắt của cô như đang phán xét xen lẫn chút khó chịu nhìn thẳng ả ta.
Tuệ Mẫn thoáng run lên, nhưng cuối cùng vẫn là bình tĩnh để độc khuếch tán ra không khí sau đó xoay bước rời đi.
Kế hoạch, vậy là thành công rồi.

“Nhưng việc ta không ngờ, là Liễu Nguyệt vẫn còn sống được tới ngày hôm nay.” Tuệ Mẫn nói.
Nàng nói dứt câu, cả căn phòng lập tức chìm trong khoảng lặng im tưởng đến vô hạn.

Lúc lâu sau Liễu Diễm Tư mới nói, giọng nói y băng lãnh đến cùng cực: “Nếu Liễu Nguyệt thật sự bị ngươi hại chết, vẫn thì ngươi chuẩn bị tinh thần mà chôn theo con bé đi.”
Tuệ Mẫn thoáng run lên.
“Hơn nữa trong khoảng thời gian đó ta vốn không tới Nhạn Uyên các.

Ai là người bảo với ngươi là ta thường xuyên lui qua đêm ở Nhạn Uyên Các.” Liễu Diễm Tư lạnh lùng hỏi.
Trí nhớ của y vô cùng tốt, dù là chuyện của mười mấy năm về trước y vẫn có thể nhớ rõ khi đó bản thân bận xử lí sắp xếp đống công việc chất cao như núi đến tối mặt tối mũi thì lấy đâu ra thời gian ở qua đêm trong Nhạn Uyên Các.

Thêm cả việc khi đó y ở cách xa kinh thành, chả nhẽ mỗi tối lại cưỡi ngựa trăm cây số chỉ để về ngủ qua đêm sao?
“Tuệ Mẫn, ta nghĩ ngươi bị chơi một vố rồi.” Liễu Diễm Tư nói, “Ai là kẻ ngươi nhờ thám thính tin tức? Đem kẻ đó tới đây.”
Tuệ Mẫn do dự nói: “Kẻ đó, mấy ngày sau đã chết không rõ nguyên do…Ta cũng không hiểu…”
Liễu Diễm Tư: “…”
“Được rồi, hôm nay thế là quá đủ.


Người đâu, đưa phu nhân vào biệt viện, cấm túc vô thời hạn.” Y cao cao tại thượng nhìn xuống Tuệ Mẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì, tuyên bố nói.

“Tất cả mọi quyền hạn của đại phu nhân từ trước tới nay cũng lập tức thu hồi lại hết cho ta.”
Vẻ mặt Tuệ Mẫn ngơ ngác, quyền lực của ả ta, bao năm cứ như vậy bị tước đi sao.

Nhưng điều quan trọng hơn là…
“Biệt viện? Diễm Tư…chàng sẽ không làm vậy với ta đúng không? Ta…Ta…yêu chàng như vậy…Diễm Tư, chàng định đối xử bạc tình với ta như vậy sao?”
“Yêu ta?” Liễu Diễm Tư như lại lần nữa bị chọc cho bật cười, y nhìn xuống Tuệ Mẫn đầy khinh bỉ, nói: “Ngươi lấy cớ yêu ta để tính kế ta, sợ khi ta biết sự thật rằng Liễu Chi không phải con ruột của ta thì địa vị quyền lực vốn có trong tay ngươi sẽ bị Hương Cẩm Lan đoạt mất nên mới nhân cơ hội ta buông lỏng mà dụ dỗ, cho xuân dược vào rượu của ta.

Ngươi sau đó thành công sinh ra Liễu Hạo, quyền lực đã thật sự được củng cố nhờ nó.

Không phải sao?”
Sắc mặt Tuệ Mẫn tái nhợt, môi run run nói: “Không thể nào…”
“Có gì là không thể? Nếu như không có Liễu Hạo, Liễu Nguyệt mới chính là đứa con duy nhất của ta.

Là người mà ta sẽ giao lại toàn bộ Liễu gia cho sau này.”
Áp lực trong căn phòng giờ phút này lớn không tưởng nổi, Liễu Hạo cúi gằm mặt, môi mất hết huyết sắc nhớ lại lời Liễu Diễm Tư nói ban nãy.
Nếu không có cậu, Liễu Nguyệt mới chính là đứa con duy nhất của cha.

Liễu Hạo cậu chẳng qua chỉ là công cụ để mẹ nắm vững được quyền lực, là đứa con ngoài ý muốn do sự sơ suất của cha.
Liễu Chi lúc này cũng quỳ xuống cạnh Tuệ Mẫn, nàng cầu xin: “Cha, xin người nể tình phu thê, người có thể nương tay với mẹ con không?”
Liễu Hạo ngược lại thì tiếp tục duy trì sự trầm mặc, những sự thật sau bức màn bấy lâu cậu không hay biết, cuối cùng cũng đã hiểu rõ.

Giờ đây bỗng dưng cậu không biết nên cảm nhận về mẹ của mình như thế nào nữa.
Nham hiểm, đố kị, ngu dốt…
Những từ chẳng mấy tốt đẹp về con người đó, có phải chăng đều được gán lên hết Tuệ Mẫn.
Liễu Chi còn không phải tỷ tỷ ruột của cậu, điều này, cậu lại chẳng thấy có chút cảm nhận gì hết.
Có lẽ ngay từ ban đầu cậu đã chẳng mấy để tâm rồi.
“Liễu Hạo, con muốn thế nào?” Liễu Diễm Tư bỗng hỏi Liễu Hạo, phá vỡ dòng suy nghĩ của cậu.
Liễu Hạo nhìn y, mắt phượng đối mắt phượng, một đôi mắt thì âm trầm tĩnh lặng như hồ nước sâu không thấy đáy, đôi mắt còn lại thì pha chút nóng nảy xen lẫn do dự.
Liễu Hạo sau đó rũ mắt, nói: “Con muốn đợi Liễu Nguyệt về, chuyện này liên quan tới chị ta, để chị ta quyết định.”
Liễu Diễm Tư thấy cậu nói cũng có lí, liền đáp: “Được.”.