So hơn mười chiêu, Liễu Nguyệt hất chân làm Tiêu Dã mất đà ngã xuống, một kiếm của cô vung tới đâm thẳng xuống đất.
Liễu Nguyệt cúi người nhìn Tiêu Dã, làm nổi bật mái tóc đen cùng nước da trắng ngần dưới nắng, khóe miệng cong lên đầy kiêu ngạo nói: “A Dã, ngươi thua rồi.”
Tiêu Dã ngẩn người, mặt lại đỏ lên, lồ ng ngực khẽ đập thình thịch, không kiềm được mà muốn nhìn lâu hơn một chút.
Tiểu thư người cười lên thật đẹp!
Mắt thấy Tiêu Dã có phần hơi ngơ ngác, Liễu Nguyệt còn tưởng hắn sốc vì khả năng đấu kiếm của mình, vui vẻ thấy rõ kéo Tiêu Dã ngồi dậy.

Quay ra thì thấy Liễu Chi đang thất thần, cô lại gần tò mò hỏi: “Sao vậy, nể sát đất chứ?”
Liễu Chi đột ngột đứng dậy đẩy Liễu Nguyệt.
Vì không kịp phòng bị nên Liễu Nguyệt mất đà ngã xuống.
Một vòng tay ôm qua đỡ lấy cô.

Ánh mắt Tiêu Dã không giấu nổi sát ý nhìn chằm chằm về phía Liễu Chi.

Liễu Chi cũng nhận ra lúc nãy mình đã thất thố, không nói một lời xoay người rời đi.
“Chị ta bị sao vậy?” Liễu Nguyệt hỏi, lại nhìn Nhất Minh chờ câu trả lời.
Nhất Minh y cũng không hiểu, từ sau khi nhìn thấy Liễu Nguyệt rút kiếm ra thì biểu cảm của Liễu Chi dần dần biến hóa làm hắn không theo kịp, chỉ biết nói với Liễu Nguyệt: “Thứ lỗi, ta cũng không biết.” Rồi theo bóng lưng của Liễu Chi dời đi.
Liễu Nguyệt chẹp một tiếng, kêu Tiêu Dã trở về Nhạn Uyên Các.
“Tiểu thư? Người không sao chứ? Ban nãy…” Trên đường đi Tiêu Dã vẫn không yên tâm hỏi Liễu Nguyệt.
“Không sao, chân tay vẫn lành lặn." Liễu Nguyệt nói, cú đẩy đó tính ra cũng không mạnh, lại còn được Tiêu Dã đỡ nên cũng chỉ có thể nói là cô trải nghiệm cảm giác bị đẩy thôi, chẳng tổn hại cọng lông nào.


Ngược lại thì Liễu Nguyệt thấy Liễu Chi có vẻ không ổn, ánh mắt của nàng hình như...đang khóc?
Nghĩ đến trường hợp này, Liễu Nguyệt bật cười đầy chế giễu.

Khóc? Ta còn chưa hỏi tội chị ta, khóc cái gì chứ? Vớ vẩn!
Nhạn Uyên Các
“Coi như ngươi đạt yêu cầu, cầm lấy quyển này rồi luyện theo, một tuần sau ta sẽ kiểm tra, lúc đó cũng đừng mong có chuyện ta nương tay như hôm nay.” Liễu Nguyệt nói, ném quyển sách về phía Tiêu Dã.
Quyển sách có đề “Vệ Vi Kiếm”, nó chính là thứ đầu tiên Liễu Diễm Tư dạy cho Liễu Nguyệt khi cô mới bước chân vào con đường kiếm thuật.

Đối với người như Tiêu Dã thì một tuần thì còn nhàn chán, không lo hắn học không vào.
Tiêu Dã cầm “Vệ Vi Kiếm” lên như nâng niu một món bảo vật, nhìn Liễu Nguyệt đầy trịnh trong nói: “Vâng.”
Trong suốt một tuần đó, Liễu Nguyệt cũng không rảnh hơn là bao.

Phải biết cô sắp có cuộc thi để có thể được vào Hồng Cử, mà cái vấn đề ở chỗ là Liễu Nguyệt vốn không thích văn thơ, nên chuyện này đối với cô nói khó cũng không khó mà nói dễ cũng không dễ.
Khi Tiêu Dã luyện kiếm thì Liễu Nguyệt ngồi luyện thư văn.
Một tuần trôi qua khá nhanh.
Thư phòng của Liễu gia ở Nhạn Uyên Các.
“Tiểu thư, ta luyện xong rồi.” Tiêu Dã khuôn mặt sáng lạn bước vào, từng giọt mồ hôi khẽ lăn trên sườn mặt tinh xảo, đôi mắt đầy mong đợi như cún con đang vẫy đuôi mong chờ chủ nhân khen mình vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Ừm…tốt lắm.” Liễu Nguyệt nói, nhưng mắt vẫn chú tâm vào quyển sách.
Tiêu Dã lúc đầu được khen thì như muốn nhảy cẫng lên, nhưng sau đó lại thấy cô thập phần không để ý, hắn liền có chút mất hứng mà tới bên cạnh cô, khẽ hỏi: “Tiểu thư, người đang làm gì vậy?”

Liễu Nguyệt buông sách xuống, nói: “Lau mồ hôi trước đi.” Rồi đưa cho Tiêu Dã cái khăn tay của mình.
Liễu Nguyệt thích mùi hoa quế.

Nên đôi khi Tiêu Dã còn có thể ngửi được chút mùi hoa quế thoang thoảng trên người Liễu Nguyệt, hắn thực sự rất thích điều này.

Khăn tay Liễu Nguyệt đưa cho hắn cũng có mùi hương như trên người cô vậy, Tiêu Dã như muốn dính cả mặt mình lên chiếc khăn.
“Ta không có nhiều thời gian, chưa đầy hai tháng nữa là ta sắp có một kì thi nhập học.

Thế này đi, ngươi cầm mấy quyển này rồi luyện theo, khi nào luyện xong bảo ta, ta sẽ đánh với ngươi một thể.” Liễu Nguyệt nói, thực chất cái kì thi này cũng không quan trọng lắm, với khả năng của cô thì thừa sức vào được Hồng Cử nhưng lòng tự trọng bắt cô phải giành được hạng nhất nên mới ôn ngày ôn đêm thế này.
Liễu Nguyệt đưa cho Tiêu Dã có tất cả bốn quyển, đều là những thứ Liễu Diễm Tư dùng để dạy cho cô hồi trước, trong đó có quyển “Hồng Đại Thiên Pháp” Liễu Nguyệt phải luyện mất hai tháng mới thuần thục, cộng thêm với ba quyển kia thì Tiêu Dã hắn cũng phải mất tầm nửa năm mới học hết.

Trong khi đó thì Liễu Nguyệt cũng có thể ngồi luyện thư pháp để chuẩn bị cho kì thi vào Hồng Cử sắp tới.
Một tháng sau.
Sau lần đưa “ Tứ đại kiếm pháp” cho Tiêu Dã để hắn luyện tập thì Liễu Nguyệt cũng chú tâm hơn vào việc ôn thi.
Diệp gia.
“Họ Diệp!” Liễu Nguyệt không nói một lời xông vào thư phòng của Diệp Chi Lăng.
“Trời má hú hồn!” Diệp Chi Lăng giật mình nói.


“Làm ta giật cả mình, sao? Có chuyện gì?”
“Cho ta mượn quyển hôm trước, cái quyển gì mà…Thiên gì…”
“Là Thiên Hữu Thư.” Diệp Chi Lăng bất lực nói, rồi đi ra tủ sách tìm cho Liễu Nguyệt.
Trong khi đó thì Liễu Nguyệt cũng xem qua đống thư pháp mà Diệp Chi Lăng viết.
“Đây.” Diệp Chi Lăng nói.
“Nếu được hạng nhất ta sẽ đãi ngươi món kẹo hồ lô.” Liễu Nguyệt nói, nhận lấy.
"Người không có tài văn thơ như ngươi thì đừng có mơ tưởng."
"Ngươi có không?"
"Không." Diệp Chi Lăng như rất tự tin mà nói.
Liễu Nguyệt: "..."
Cầm “Thiên Hữu Thư” trong tay, Liễu Nguyệt ra gần tới cửa thì nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng đợi cô trước Diệp gia.
“Không phải ngươi đang luyện kiếm sao? Tới đây làm gì?”
Nhìn thấy Liễu Nguyệt đi tới, sự bất mãn trong đáy mắt Tiêu Dã bỗng rút đi như thủy triều, nhưng vẫn có chút trách cứ nói: “Người ra ngoài cũng nên nói với ta một tiếng chứ, người có biết lúc không nhìn thấy người ta đã lo thế nào không?”
“Ngươi đang mắng ta?” Liễu Nguyệt nhướn mày, hình như cô chiều y quá rồi thì phải, người này sắp trèo lên đầu cô ngồi mất rồi.
Tiêu Dã cúi mặt nói: “Ta không có.”
Nghe vẫn có chút hờn dỗi a.
“Được rồi không trêu ngươi nữa, sau này khi nào ta ra ngoài sẽ nói với ngươi, được chưa?” Liễu Nguyệt cười nói, dù thế nào cũng không nên để gia hỏa này giận nha.
Nhìn người trước mặt, Tiêu Dã thầm nghĩ: “Sao ta giận người được cơ chứ.”
Tay trong tay, hai người trở về Liễu gia.
Còn hai tuần nữa là đến kì thi.
Lúc này Liễu Nguyệt lại rảnh tới mức dẫn theo Tiêu Dã đi dạo trong hoa viên.
“Hôm nay người không cần phải học ạ?” Tiêu Dã theo sau hỏi.
“Ta đã bù đầu học hơn tháng rồi, cũng nên có một ngày nghỉ chứ.” Liễu Nguyệt nói, sau hơn một tháng học cô đã rút ra được một kết luận, đúng là cô không hợp với thứ văn thơ toàn chữ này.


Cố nhồi vào đầu chỉ tổ đau não, đi dạo cho khuây khỏa một chút còn tốt hơn.
“Người nói cũng đúng.” Tiêu Dã nói, hắn thấy có vẻ cô gầy đi nhiều rồi.

Đôi mắt lộ rõ vẻ lo lắng nhìn theo bóng lưng Liễu Nguyệt.
“Có thể sau này nếu ta đi học rồi thì chúng ta sẽ ít gặp nhau lắm đây, nên tận dụng khoảng thời gian này.” Liễu Nguyệt nói, đúng là sẽ ít thời gian thật, cô có thể sẽ ở kí túc xá luôn thay vì về nhà, cuối tuần mới có thể về Liễu gia được, số lần gặp Tiêu Dã cũng sẽ giảm bớt, vì vậy nên tận dụng những lúc như thế này để cày chỉ số hảo cảm.
“Tại sao?” Bước chân của Tiêu Dã bỗng dừng lại, ánh mắt hắn tối sầm, bên trong như nhen nhóm một ngọn lửa chiếm hữu, chỉ sợ đến một lúc nào đó không kiểm soát được, nó sẽ bùng cháy dữ dội.
Không được gặp cô nữa, nghĩa là sao?
Tiếc rằng Liễu Nguyệt không phải kiểu người giỏi nhìn mặt đoán ý, cô chỉ nghĩ Tiêu Dã đang hơi buồn vì có thể không được mình dắt đi chơi nữa.
“Đừng buồn, cuối tuần ta sẽ về thăm ngươi.” Liễu Nguyệt cười an ủi Tiêu Dã, từ khi nào cô nuôi ra một nam chính yếu đuối thể này vậy.

Sau này hắn còn phải bảo vệ nữ chính cơ mà.
“Liệu ta có thể cùng tiểu thư tới nơi đó không?” Tiêu Dã nói, ánh mắt đã trở lại bình thường, không còn vẻ mất khống chế như lúc nãy.
“Ế! Ngươi muốn tới đó?” Liễu Nguyệt có hơi bất ngờ, tình tiết đi học này của Liễu Nguyệt cũng không được nhắc đến trong truyện, nó cũng chẳng ảnh hưởng đến cốt truyện là bao.

Dù gì Liễu Nguyệt nguyên tác vốn đã đối xử với Tiêu Dã không ra gì rồi thì không lí nào Tiêu Dã hắn lại muốn đi theo ở cạnh cô.
“Vâng.” Tiêu Dã gật đầu nói, hắn một ngày không được nhìn thấy cô đã khó chịu muốn chết.

Một tuần? Nằm mơ!
Liễu Nguyệt xoa cằm nghĩ, vậy là cốt truyện có chuyển biến rồi ư? Cho Tiêu Dã theo cùng cũng không phải là không thể, Nhất Minh cũng được vào đó để tiện đường theo sát và bảo vệ cho Liễu Chi mà, có lẽ phải bàn chuyện này với cha thôi.
Thấy cô có phần đang suy ngẫm, Tiêu Dã cũng không định làm phiền, chỉ lẳng lặng đi theo sau..